Ông bà Dương về nhà thấy tối om không một bóng người, thầm nghĩ hai đứa trẻ này vì sao đi học về lại chẳng mở đèn, đến cửa nhà cũng khóa không cẩn thận.
Ông Dương vào nhà sau vợ thì đóng cửa, nói lời nhẹ nhàng nhưng mang ý trách mắng đôi song sinh:
_ Hai đứa nhỏ ở đâu nhà sao để nhà thế này không biết nữa!
Bà Dương cũng đồng ý với chồng, gật gù theo ông vào bếp. Thấy nhà bếp trống trơn không có thứ gì, thức ăn cũng không có sẵn như mọi lần, bà Dương tặc lưỡi ngán ngẩm:
_ Con trai mình dạo này lười thế nhỉ?
_ Nó lười sẵn rồi mà?
_ Ý em là làm việc nhà, còn chuyện học nó mà siêng thì mình đâu chuyển nó qua trường cậu Đinh làm gì?
Bà Dương xắn tay áo, mở tủ lạnh rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ông Dương cũng bắt tay phụ vợ cho nhanh.
Hai vợ chồng nấu xong thì lên phòng tìm hai đứa nhỏ. Bà Dương mở cửa phòng con gái nhưng không có ai, sau mới nghe tiếng chồng vẫy tay gọi:
_ Vợ, bên này nè.
Hai người đứng trước giường nhìn đôi song sinh đang ngủ, chúng nắm tay nhau, mặt còn thoáng nét buồn giống nhau.
_ Tinh Khang cũng khóc nữa hả?
Ông Dương khẽ cười, chậm rãi lau nước mắt cho đôi song sinh mít ướt. Bà Dương ngồi xuống nệm, hôn trán và xoa đầu con trai, nói thì thầm với chồng:
_ Con trai cũng có lúc yếu đuối mà.
Bà đứng lên, giúp chồng đắp chăn cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-song-sinh/3326478/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.