Chuyến đi chơi kết thúc và mang lại nhiều kỉ niệm cho mọi người. Linh An và Tinh Khang đã về từ sớm sau khi gặp Linh Nhi và Tuyết Kì ở bãi biển.
Cả đoạn đường đi cùng Tinh Khang chẳng nói tiếng nào. Cậu cứ trầm ngâm nhìn xuống đất, biểu cảm đau buồn cứ thế đeo bám trên gương mặt.
Linh An về đến nhà muốn nói lời tạm biệt nhưng cậu đã rời khi trước khi cô kịp mở lời. Linh An buồn bã nhưng vẫn không thể chạy đến chỗ cậu dù cô rất muốn.
Về đến nhà Tinh Khang đã nằm lăn trên giường. Cậu nhắm mắt thôi thúc bản thân hãy quên đi kí ức khó chịu đó nhưng cớ vì sao nó cứ nằm mãi trong lòng.
Tinh Khang nghe tiếng động và giọng nói quen thuộc, cậu ngồi bật dậy, chạy ra tìm người. Nhìn thấy Tuyết Kì đang ôm khỉ bông ngồi trong phòng, Tinh Khang đột nhiên lại thấy mình hèn nhát không dám mở lời.
Tuyết Kì biết em trai đang đứng ngay cửa nhưng không muốn nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi im.
Bà Dương khó hiểu nhìn đôi song sinh cứ im lặng, thầm nghĩ trong lòng không lẽ hai đứa trẻ này đi chơi cũng buồn chung với nhau nữa sao?
_ Mẹ làm cơm rồi, hai đứa xuống ăn đi.
Tuyết Kì mỉm cười nhìn mẹ, theo sau bà Dương mà không nhìn lấy Tinh Khang càng làm cậu buồn hơn.
_ Vợ, hai đứa này đi chơi mà sao buồn quá vậy?
Ông Dương lại có cơ hội được thì thầm với vợ trên bàn ăn.
_ Em không biết, chắc gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-song-sinh/2737779/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.