27.
Ta trằn trọc suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Yến Kỳ xuất hiện ở hoàng cung của ta.
Hắn nắm lấy tay ta: “Lý Nguyệt Đường, ta đưa nàng đi.”
Đầu ta mơ hồ, lúc đó ta không thể nghĩ được gì cả.
Ta không thể tưởng tượng đến cuộc sống ta sẽ ra sao nếu ta rời nước Tấn đến Bắc Địch xa xôi và không bao giờ gặp lại phụ mẫu, tỷ tỷ, đệ đệ, hoàng tổ mẫu, Xuân Chi và Thu Diệp nữa.
Càng khó tưởng tượng hơn là ta sẽ không bao giờ gặp lại Yến Kỳ nữa.
Ta kéo tay Yến lại, gật đầu: “Yến Kỳ, ta đi cùng chàng.”
Yến Kỳ đưa ta rời đi theo cửa sau, mẫu thân đích thân mở cửa cung cho chúng ta.
"Đi đi, đi càng xa càng tốt."
Ta quay lại nhìn mẫu thân, nhìn bóng dáng bà ấy nhỏ dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
“ Yến Kỳ, chúng ta đi đâu vậy?” Ta hỏi.
Yến Kỳ nắm tay ta, vẻ mặt kiên định: "Đi tới Vọng Nguyệt Quan. Đường nhi, ta sẽ trấn giữ biên giới Đại Tấn, ta nhất định sẽ trấn giữ nó."
28.
Chúng ta ngồi xe ngựa đến cổng thành, sau đó đổi ngựa và phi nước đại suốt chặng đường.
Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa lâu như vậy, xương cốt ta rã rời.
Nhưng ta không hề phàn nàn một lời, ta chỉ ôm chặt eo Yến Kỳ không buông.
Chạy liên tục nửa ngày, cuối cùng Yến Kỳ cũng dừng lại, đưa ta đến quán trà ven đường nghỉ ngơi.
Ta khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-sau-rieng-/3322935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.