Tôi bước xuống ga tàu. Mọi người ai cũng uể oải. Tôi thở dài. Đây có thể lần cuối tôi ngồi trên chuyến tàu này. Thật thảm hại. Tôi lặng lẽ bước đi. Trời đã xuống tối.
-Thứ chúng cần là mình, đúng không? Mẹ sẽ ổn thôi.
Tôi tự nhủ. Khẽ ngước nhìn lên ánh trăng, tôi chợt giật đứng mình nhận ra mặt trăng đang nhuộm dần màu máu.
---
Del nghiến chặt răng. Người mẹ đang bị giam cầm trên đỉnh tháp cấm, điều đó đã khiến cậu điên cuồng ngay từ khi còn bé. Cậu đã từng căm giận đến mức muốn giết chết ông ta, nhưng bây giờ, chính ông ta lại có thể lấy mẹ cậu ta khống chế cậu hay sao? Del nạm chặt tay. Cả người cậu toát ra sát khí đến đáng sợ. Cậu lặng lẽ bước ra ngoài.
Tòa tháp cao cổ kính trông buồn đến lạ. Cậu bước lên bậc thang. Đã ba năm rồi cậu không lên tòa tháp này, không phải vì cậu không có tình cảm với mẹ, mà chỉ vì cậu không đủ can đảm để nhìn mẹ sống đau đớn trong đó. Cậu nhìn lên ánh trăng. Trăng đã có màu đỏ lửng, đã gần đến ngày định mệnh rồi. Tòa tháp chìm trong bóng tối đến đáng sợ. Cậu dừng lại trước một căn phòng, nhưng là căn phòng không có cửa. Cũng đúng thôi, nó được xây riêng cho bà ấy mà, cần cửa làm gì khi hiểu rõ bà ấy sẽ bị giam vào đó suốt đời. Del hé mắt nhìn vào ô song sắt nhỏ bên ngoài. Ánh trăng leo lét chiếu vào bên trong. Một người phụ nữ với mái tóc xõa ra trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-vuong-quoc-vampire/2319073/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.