- Các em đã bắt đầu tập ngựa chưa? – Thầy giáo môn kĩ thuật chiến đấu lên tiếng.
- Bắt đầu tập rồi thầy ơi! cả lớp đồng thanh trừ nó và hắn.
Nó vẫn hơi ám ảnh cách “dạy” của hắn, người cứ nổi da gà, run lên bần bật. Hắn nhìn nó, suýt sặc vì cười, lắc lắc cái đầu,vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.
- Tốt- ông thầy lại tiếp tục lên tiếng. Yêu quái thường ẩn nấp ở những nơi hẻo lánh vì thế ngựa là phương tiện duy nhất trừ những em có sức mạnh khí, vì thế các em phải cố gắng! Chiều tiếp tục tự tập! Ông thầy nói xong lại tiếp tục sự nghiệp giảng dạy của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua….
Reng……Reng……..Reng……
Giờ ăn trưa đến rùi, thảo nào nó thấy bụng biểu tình, nó định bỏ bữa vì không có tâm trạng ăn nhưng:
- Cưng định ăn uống theo tâm trạng đến khi nào đây? Phải ăn thì mới có sức vực dậy tâm trạng chứ!
Câu nói vừa nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu nó nhưng rồi cũng nhanh chóng tan vào không gian vì người đó………., không hiểu sao dạo này nó lại nhớ về người đó như vậy. Dù sao cũng 3 năm trôi qua rồi.
- Đi ăn thôi Linh! Akêmi lên tiếng.
Nó ngập ngừng rồi cũng gật đầu đi theo cô bạn. Akêmi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ bảo nó ngồi xuống và đi gọi đồ ăn, trời hôm nay có gió, thổi khá mạnh làm tóc mai nó khẽ bay. Trước đây nó thích gió nhưng giờ thì không thích nữa rồi nói thẳng ra là ghét vì gió làm nó nhớ đến người đó:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-o-truong-hoc-phap-su/1324380/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.