Cả đêm thao thức, suy tư ngủ không ngon nên sáng sớm Thẩm Diệu có chút mệt mỏi đi nhanh ra trạm xe buýt định lên xe kiếm chỗ ngồi tranh thủ chợp mắt một chút. Đang vội bước thì một bàn tay to, ấm nắm lấy tay cậu: 'Diệu Diệu, lên xe đi, ta đưa em tới công ty.'
'Không, cảm ơn ngài, em quen và thích đi xe buýt hơn. Ngài tự đi một mình đi.'- vùng vằng hất tay để rời đi.
'Em đừng như vậy nữa mà, ta mệt lắm. Lên xe rồi ta sẽ giải thích với em lý do ngày xưa ta rời xa em.'- chủ tịch Bạch lại kéo chặt tay năn nỉ.
Thẩm Diệu hất mạnh tay ra nói nhanh để băng nhanh qua đường: 'Ngài không cần giải thích, em cũng không cần biết lý do. Ngài bỏ rơi em, ngài thương ai, đi theo ai, ngài biến mất nữa hay không đều không quan trọng nữa.'
Chủ tịch Bạch quyết không bỏ cuộc nên cũng băng nhanh qua đường kéo tay người phía trước lại: 'Ta biết dù có nói ra thì em cũng không tin, nhưng nghe ta giải thích một lần thôi, có được không?'
Biết tín hiệu đèn đang sắp chuyển sang đỏ, lại đang điên tiết nên Thẩm Diệu dùng hết sức xô mạnh người đang kéo tay mình để người ấy quay vào lề đường rồi chạy biến đi.
Chạy nhanh nên lên đến xe buýt ngồi xuống một lúc rồi mà cậu vẫn còn thở hổn hển. Hai nữ sinh mới ngồi xuống trước mặt cậu liền tám chuyện:
'Lúc nãy ghê quá à, máu lênh láng luôn. Hy vọng là chỉ bị thương.'
'Mình cũng hy vọng vậy vì thấy nằm bất động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323524/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.