Lái xe đường dài vừa mệt vừa buồn ngủ, Bạch Vũ dụi dụi mắt cố tỉnh táo lái tiếp vì cũng gần đến nơi. Nhưng lúc ôm cua sườn núi hẹp cậu lại để mất lái ra mép vực, nhận ra bánh trước của xe đã lọt ra khỏi vạch đường an toàn, cậu lúng túng loay hoay cố điều khiển xe lùi lại vạch đường an toàn nhưng mãi không được.
Chưa biết phải xử lý thế nào thì cửa kính xe cậu bị ai đó đập rầm rầm, vừa hạ kính xuống đã nghe một giọng nói rất hoảng: 'Tiểu Bạch, em ngồi im trong xe chờ anh một chút. Bên ngoài sát vách vực sâu, đừng bước ra ngoài.'
Bạch Vũ hơi hoảng nhưng rất ngoan ngoãn ngồi im không dám nhúc nhích. Một lúc sau thì cậu cảm giác xe của cậu đang dịch chuyển một chút, cửa kính lại bị đập: 'Bây giờ em ra ngoài được rồi, để anh giúp em lùi xe vào vạch đường.'
'Cảm ơn.'- Bạch Vũ nói ngắn gọn với người mồ hôi ướt đẫm, tay lấm lem vừa bước ra khỏi ghế lái, cậu chui vào xe lái đi thật nhanh, mắt liếc nhìn cái bóng đen xa xa còn đứng lẻ loi ở chỗ cũ. Cậu cũng chả hiểu tại sao và từ đâu mà hắn chui ra ngay đó nữa, nhưng cậu đã quyết tâm sẽ không để mình dao động hay đau lòng vì hắn nữa và cũng vì không muốn làm đau hắn khi cậu lên cơn điên nên phải tuyệt đối tránh xa hắn.
Sáng sớm, Bạch Vũ ăn vận như một nông dân thực thụ ăn vội mấy củ khoai luộc thơm phức mà chú Lý trông coi nông trại chuẩn bị sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323494/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.