nhìn chàng trai trẻ mặt mũi bực dọc đang phân loại thuốc phía bàn, chủ tịch Bạch cất tiếng gọi nhỏ: 'Cậu đang khó chịu chuyện gì vậy?'
'Không có gì, chỉ thấy ngứa mắt vài chuyện thôi.'
'Chuyện gì làm cậu ngứa mắt?'
'Không có gì, không hỏi nữa. Ngài ăn một chút rồi uống thuốc.'
'Cậu đã ăn gì chưa?'
'Ăn rồi. Hôm nay ngài phải ăn nhiều hơn một chút. Mới có mấy ngày mà ngài ốm nhom rồi đó.'
Thấy Thẩm Diệu quay lưng lại đứng lấy thuốc trong hộp nhỏ trên bàn thì chủ tịch Bạch nhẹ nhàng lấy thêm tiền trong ví nhét vào túi quần cậu để cậu có thể lo mọi chi phí cho hai người ở bệnh viện. Thẩm Diệu cảm nhận được liền chụp tay của người lén lút nhẹ nhàng lại, rút hết tiền ra nhét trả lại ví ở đầu giường: 'Ngài mà còn như vậy nữa thì tôi sẽ mặc kệ ngài. Lần trước lén lút vẫn còn một nùi trong ví tôi đây nè, đã hết đâu mà lại lén lút nữa.'
'Cậu không thể nhẹ nhàng, hiền dịu với ta một chút sao? Cậu dựa dẫm vào ta một chút thì cũng có gì sai? Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau nhiều ngày rồi, lại còn ngủ chung nhiều lần, cậu không thể thích ta hơn được sao? Cậu ghét ta lắm hả?'
'Ừm, biết rồi thì hỏi làm gì? Uống thuốc đi.'- Định đỡ người bệnh nhân dậy uống thuốc nhưng bất chợt bệnh nhân ôm ngực xoay hướng khác liên tục nhăn nhó ho khan, máu tràn ra khoé miệng.
Thẩm Diệu lo lắng tay xoa lưng, tay xoa nhẹ ngực liên tục: 'Đau lắm hả? tôi gọi anh bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nha-bach-gia/1323482/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.