Rõ ràng An Viễn kinh ngạc, sau đó hắn có hơi chút mất tự nhiên, ta cười cười bảo: “Sao vậy, không tin ta à?”
Hắn đút tay phải vào túi quần, lại rút ra rồi đáp: “Không phải.”
“Vậy đi siêu thị trước đi.”
Ta sai hắn lái xe tới siêu thị.
Cùng hắn đi vào siêu thị, đột nhiên nhớ đến cảnh này hình như hơi quen, có điều là bên cạnh giờ thay đổi một người khác.
Tâm tình có hơi phức tạp, nhưng không đến mức khổ sở.
Chỉ có một chút náy náy.
Có lẽ do khí thế, chu vi hai thước quanh An Viễn không có ai tới gần, dù mọi người đều len lén nhìn hắn.
Ta hỏi hắn: “Ngươi muốn ăn gì?”
Hắn đáp: “Gì cũng được.”
Ta cố lấy can đảm nói: “Bản lĩnh của ta không đủ, không làm nổi cái món “gì cũng được” kia đâu”.
Ta thấy hắn liều mạng suy nghĩ, nhưng rõ ràng chả được gì, đành nói: “Vậy ta chọn mấy thứ ta thích ăn được không?”
Hắn gật đầu.
Với việc chọn đồ ăn thì hắn mít đặc, hoàn toàn trở thành xe chở hàng. Khi ta sờ cằm nghiên cứu hạn sử dụng, hắn lộ ra ánh mắt thần kì nhìn ta, thỏa mãn cảm giác về mặt nào đó của ta.
Lúc tính tiền, hắn hơi chần chừ, ta liền nói: “Lần này coi như ta mời ngươi.” Sau lại nghĩ nói vậy hình như sẽ khiến người khác hiểu lầm, liền bổ sung thêm cho rõ ràng: “Cũng không phải, đơn giản là ta muốn làm cơm cho ngươi ăn.”
Trong mắt hắn toát ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/2284998/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.