Ta nhìn An Viễn, phản ứng đầu tiên nảy lên trong đầu là…
Ở chung.
Ta cũng buột miệng hỏi: “Ở chung sao?”
Hắn gật đầu.
Ta đáp: “Ừ.”
Hắn nói: “Ta sẽ phụ với ngươi tiền cơm lẫn tiền nhà.”
Ta nói: “Đó là chuyện nhỏ.” Rồi không nhịn được lại hỏi một lần: “Hai chúng ta sống chung sao?”
Hắn tiếp tục gật đầu, sau đó hỏi ngược lại: “Không được à?”
Sao lại không được! Đương nhiên được! Rất được là đằng khác!
Nhưng ta còn tiếp tiếp tục duy trì vẻ rụt rè của mình nên ta cười cười: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Sau đó hắn đem va li để một bên, mặt không thay đổi chút nào nói: “Chúng ta đến chúc mừng một chút đi.”
Ta ngây ra hỏi: “Chúc mừng làm sao?”
Hắn trực tiếp lên giường.
oOo
Ở chung là một việc rất thần kì, theo ý ta là vậy.
Mạc Bách Linh nhét vào va li hắn cái laptop, vài bộ quần áo, rồi chả thêm gì nữa. Cho nên bọn ta quyết định ra siêu thị mua vài món nhu yếu phẩm.
Thực tế thì đi siêu thị hắn như cây củi mục, cho nên ta toàn quyền tiếp nhận việc chọn mua đồ dùng, hắn lại trở thành phu đẩy xe.
Ta hỏi hắn: “Ngươi không về nhà có ổn không?”
Hắn nói: “Ban đầu ta cũng ở có một mình.”
Ra là vậy.
Mua khăn lông áo ngủ cái ly dép lê linh tinh các thứ, cơ mà chả biết sao thứ nào cũng mua hai cái.
Đi tới khu vực thực phẩm, ta nghĩ nghĩ, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/2284996/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.