Không ngờ ta trực tiếp ấn nút tắt nguồn luôn rồi.
Ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ No signal trên màn hình, ngây người một lát, cuối cùng đành cam chịu tắt màn hình đi.
Nếu có cơ hội thì thật quá tốt, tốt đến mức căn bản ta không nghĩ tới.
Hiện tại có người nhắc đến, trái tim chầm chậm phát đau lên. Một thứ gì đó ta vẫn luôn cẩn thận che giấu giờ bị vạch trần, cảm giác vừa sợ sệt vừa chờ mong.
Chờ mong sao… ta cười khổ.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ta sửng sốt nhìn màn hình gọi đến, là số lạ. Ta nhíu mày, tuy hơi kì quái nhưng không biết sao trong lòng lại có chút bất an.
Tiếp điện thoại, một âm thanh trầm thấp vang lên:
“Chào, ta là Quan An Viễn.”
Được rồi, ta biết là rất tục, nhưng giống trong nhiều tiểu thuyết từng mô tả vậy, trong đầu như chợt nổ mạnh một phát. Thanh âm trầm thấp này vừa xa lạ vừa quen thuộc, phảng phất như ta đang quay lại mỗi buổi sáng trong quá khứ, nghe hắn đứng trước thang máy nói: “Chào buổi sáng.”
Không ngờ hắn lại gọi điện cho ta! Sao lại gọi cho ta? Sao hắn có số của ta mà gọi? Ta đồng thời nghĩ nhiều thứ, lại như đang không nghĩ gì hết, suýt tí nữa hồi hộp cúp điện thoại luôn.
“Tổng giám đốc ta ta…” Ta còn chưa kịp bắt đầu bài diễn thuyết không phẩy chấm của mình, hắn đã ngắt lời ta.
“Ngươi nghe ta nói đã.”
Ta im lặng, tay cầm điện thoại vẫn không ngừng run rẩy. Ta không biết tại sao mình lại vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/121459/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.