Ta có hơi sốt nhẹ, nhưng mà ăn mì, uống thuốc xong rồi cũng thỏa mãn ngủ đi, mẹ ở lại một đêm cùng ta.
Qua hôm sau tỉnh dậy thì mẹ về mất rồi.
Có tờ giấy để lại ghi: hạ sốt rồi thì có cháo đó, tự hâm nóng lại ăn, ta về lo cơm nước cho ba ngươi.
Sau đó ta đọc được dòng chữ:
Tìm ai đó yên ổn mà chung sống đi.
Ta im lặng quăng tờ giấy vào thùng rác, vô bếp, lấy cháo bỏ vào vi ba.
Nghe tiếng kêu ri ri nho nhỏ, ta chợt nghĩ, đây xem như thừa nhận ta rồi đi.
Bảo ta tìm một ai đó, cũng không nói là nam hay nữ, đây là giới hạn cuối cùng của mẹ.
Cũng gần tám năm, rốt cuộc ta được thừa nhận rồi, nhưng ta vẫn chưa tìm được người kia.
oOo
Buổi sáng chả muốn đi làm tí nào, dứt khoát gọi điện thoại xin nghỉ phép một ngày cho rồi. Đem chăn ôm ra phòng khách, ngồi co mình trên salon xem TV.
Thoải mái thật, thoải mái đến mức tiết mục dành cho các bà các cô mà bình thường ta rất thích cũng không níu kéo nổi. Ta thiếp đi, lúc tỉnh lại liền nhìn thấy mẩu quảng cáo kem trị nám.
Trừ cái mũi còn đang khó chịu, còn lại đều khỏe rồi.
Mẹ gọi điện tới nói sẽ đưa cơm cho ta, ta khoái chí nằm lăn cù mèo trên ghế salon, mẹ bảo ta thật không tiền đồ, có vậy thôi mà cũng vui như tết.
oOo
Ta cười cười, cảm thấy nụ cười có hơi chua chát.
Đến trưa, mẹ cũng chuẩn bị cả cơm chiều mang sang, nàng bảo: “Chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/121458/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.