Lấy chìa khóa mở cửa, ta có hơi hồi hộp.
Lần đầu tiên để người khác đến cái ổ của ta, cảm giác là lạ, rất không thực.
Chả lẽ hắn kê đơn ta rồi, ta thường thấy trên báo chí, thấy ai đó dùng ất giáp gì đó làm người ta hôn mê sau đó kéo vào trong ngõ nhỏ làm chuyện như vậy như vậy rồi lại như vậy như vậy nữa.
Dương Giản nhìn ta hỏi: “Ngươi ôm ngực làm gì?”
Ta lắc đầu, đứng ở cửa.
Hắn chỉ chỉ vào trong: “Không cho ta vô à?”
Ta chậm chạp né ra, hắn bước từng bước vào cửa, nhìn trái nhìn phải, than thở: “Thật là một thế giới sáng lạn. Sạch sẽ lắm, ta còn tưởng sẽ gặp phải bụi đất chất chồng mà.”
Ngươi nghĩ ta giống ngươi chắc?
Dương Giản rất tự giác giúp ra đem thức ăn rửa sạch rồi xắt ra.
Bất quá nhìn cái cách hắn cầm dao khiến trong lòng ta sợ hãi, đặc biệt còn vừa làm vừa hát: “Dao to chém tới đầu lũ quỷ ”
Ta thấy hắn cứ vòng vo hoài liền đem hắn đuổi khỏi nhà bếp, hắn rất ủy khuất ngồi ở salon chơi với thỏ mắt hí.
Ta nấu nướng xong, gọi hắn vào bưng, hắn đem thức ăn bày ra bàn.
“Nhiều quá, ta có khẩu phúc rồi.” Hắn gỡ xuống kính mắt, mỉm cười.
Ta nhìn hắn: “Mắt ngươi bao nhiêu độ?”
Hắn cười híp mắt, chắc là vì nhìn không rõ: “Ba trăm, thực ra không mang kính cũng nhìn thấy rõ, nhưng mang kính thoạt trông trí thức hơn, ha ha.”
Ta trắng mắt liếc hắn, tự tin quá đáng.
Ta nhìn hắn cầm lấy đũa, chĩa về món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-nguoi-qua-duong-giap/121450/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.