Hôm nay tôi sẽ vẽ ngọn hải đăng bằng cả hai tay. Nếu tôi chỉ vẽ tay trái thì nó sẽ rất buồn, mà nếu vẽ bằng tay phải thì lại vui quá Tôi sẽ vẽ bằng cả hai tay, vì bức tranh này, có cả mềm vui và nỗi buồn tôi gửi vào cho Ryan.
Gần cuối tháng tư, thời tiết bắt đầu ấm áp, hoa nở rất nhiều, đặc biệt là hoa đào Nhật Bản. Thường tới tháng năm mọi người sẽ sang New Jersey để ngắm cả vườn hoa đào nở tuyệt đẹp. Trên đảo còn có rất nhiều bụi cây hoa đỏ mọc đầy ven sông, khung cảnh bình yên hiếm thấy.
Sang tuần tới, theo lời khuyên của Billy tôi sẽ xuống tiệm của người bạn nọ để bắt đầu làm việc. Nhưng tôi xin ở lại tiệm của Billy đến giữa tuần, để nói thêm chuyện về Lavender đã. Nếu tôi đi bây giờ, tôi sẽ ít cơ hội nói chuyện với Billy hơn, mặt đối mặt tỉ tê vẫn thích hơn nhiều Tôi muốn biết thêm về cả Josh nữa, thực sự là tôi muốn biết anh ta đã liên quan thế nào tới việc Lavender dính vào nghiện ngập. Tôi đã rất hâm mộ mối tình của họ, trong sâu thẳm tôi luôn hy vọng Josh là một người thực sự “vô tội và mong cho mối tình của họ sẽ được “cập bến“. Giá tôi có thể ngồi nói chuyện với Ryan tử tế về Josh, chỉ tiếc là bây giờ thì không thể.
Sáng thứ hai, có một điều bất ngờ là tôi nhận được điện thoại của Hugo, nói rằng anh ta và ban nhạc rất xúc động khi nghe tôi hát, hy vọng một ngày nào đấy thật gần sẽ được nghe tôi hát nữa. Tôi cám ơn, ngập ngừng nửa muốn nói chuyện về Ryan, thì anh ta hỏi luôn:
”Hai người đang có chuyện đúng không?”
”À đúng“.
”Cái anh chàng chơi piano cho em là bạn trai cũ của em à?”
Tôi ngạc nhiên vì sao anh ta lại “dám” hỏi như thế, và sao lại biết nhanh thế, không lẽ Ryan mà cũng đi buôn lung tung.
”Làm sao mà anh biết?“.
”Ryan nói với tôi mà“.
”Tại sao anh ta lại đi nói với anh cả chuyện như thế?“.
”À không, ý tôi là, tôi bảo Ryan đưa em về nhà, nhưng anh ta lại quay lại và nói rằng bạn trai cũ của em sẽ đưa em về nhà“.
”Cũng không phải là chuyện gì to tát đúng không?“.
”Không, nhưng này, đừng cãi nhau, em rất đáng yêu chúng tôi không muốn mất em!”
Tôi thấy xúc động vì Hugo. Thực ra đây là lần nói chuyện lâu nhất giữa tôi và anh ta, vừa rồi tôi còn nghĩ tất cả cái bọn Jess, Hugo, Gar là về một phe cơ. Tôi muốn hỏi thêm cả về Garbriel nữa, nhưng nghĩ thế nào tôi cảm ơn và không nói chuyện nữa.
Tôi dự định hôm nay sẽ nhấm nháy rủ Billy đi ăn tối chỉ có tôi và anh ấy để tiện nói chuyện, hôm nay tôi sẽ là người chủ động. Nghĩ lại ngày trước thật buồn cười vì tôi đã lảng tránh đi mọi lời mời, bây giờ lại đòi gặp riêng. Qua một khoảng thời gian người ta cũng đã hiểu nhau hơn.
Tôi hỏi: “Em muốn nói chuyện với anh về Lavender, có được không?“.
”Tất nhiên là được, em muốn giúp đỡ nhỏ hả?”
”À dạ tất nhiên, tối nay rỗi không, anh đi ăn được chứ?”
Billy thoáng vừa lưỡng lự vừa hơi ngạc nhiên về lời đề nghị: “Bạn trai em có tới không?“.
”À không, hôm nay chỉ có anh em mình thôi, có chuyện gì… thú vị anh kể cho em nhé“.
Ý tôi là tò mò cả chuyện tình yêu của anh ấy với bà Mei nữa.
”Trời trời, anh thì làm chi có chuyện thú vị đâu“.
Billy cũng đã đồng ý, tôi thấy nhẹ nhõm vì sẽ được hỏi han thật nhiều hôm nay.
Nhưng mà, chiều, mới 3 giờ, thấy Billy có điện thoại và hớt hải chạy ra ngoài. Lát sau, anh ấy quay lại, đưa chìa khóa tiệm cho cô làm cùng và nói rằng cô ấy về sau khóa tiệm cho anh ấy, bảo tôi cứ ở lại hay về thì tùy, lỡ hẹn hôm nay rồi, vì anh ấy có việc phải đi gấp
Trông Billy hớt hải, tôi nhìn thấy Sheryl ở trong xe ô tô của anh ấy Thoáng lo lắng, chả biết có liên quan tới Lavender không? Tôi hỏi với theo: “Lavender hả anh?” “À… không, à… “ Rồi đi mất, nhanh như cắt.
Tôi phì phì và ngó lơ ra ngoài, tự nhiên thấy trong lòng trống rỗng. Cô Lyn “đồng nghiệp” nói tôi ở lại cùng cô ấy cho tới 5 giờ rồi về cả thể, cô ấy ngại ngồi một mình. Tôi cũng đã định về thật, nhưng đành ở lại. Thật may, lúc đấy có mấy cô khách du lịch từ bang khác sang lạc vào tiệm, tôi tha hồ được wax lông mày và vẽ móng tay.
Họ là khách du lịch nên cũng hiền lành và thoải mái, họ khen tôi trông lạ và có cái khuyên mũi thật là xinh. Đám khách đó làm tôi vui hẳn, được nói chuyện nhiều nữa, cho tôi bớt suy nghĩ.
Gần về, Ronie gọi điện, anh ta bảo sao hôm nay tôi vẫn chưa muốn đi làm ở chỗ đó hay sao? Quả thật khó xử vì không biết là sẽ làm ở chỗ bạn của Billy hay một chỗ đông khách như ở chỗ Ronie, mà xem chừng chỗ đó khó chịu đấy.
Tôi nói với Ronie: “Cái chỗ đó có vẻ ồn ào mọi người có vẻ không được có cảm tình với em cho lắm“. “Trời, đâu có đâu, mà sợ gì, có anh nè, ai làm gì em. Em cứ tới đó làm việc của mình và kiêm tiền thôi, họ cũng cần mình mà!“. Ronie nói cũng có lý. Tôi đang nghĩ, nếu hôm sau tôi gặp Helen ở tiệm spa thì tôi sẽ “nịnh” cô nàng đó bằng chết để may ra bà mẹ Lucy của cô ta sẽ bớt ghét tôi hơn.
Tối nay N. có buổi biểu diễn, anh ấy vẫn muốn tôi đến xem nhưng mà tôi thấy ngại. Định bụng về nhà hôm nay và ở nhà ngủ thôi, cả sáng tôi đã gà gật. N. gọi điện hỏi tôi có muốn đến xem không? Tôi nói không, anh ấy nói thế tối biểu diễn xong sẽ qua thăm tôi. Tôi bảo khi nào qua thì gọi, tôi sẽ xuống.
Không thể phủ nhận rằng tôi đang rất nhớ Ryan, và cả Lavender nữa. Hình ảnh của họ cứ hỗn độn và thay phiên nhau trong đầu, thành ra xem chừng tôi cứ hơi ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Tôi gọi thử cho Lavender bao lần mà không được. Tôi thậm chí còn có ý nghĩ hay gọi điện cho Ryan hỏi số của Josh để nói chuyện, nhưng nghĩ hơi buồn cười nên thôi.
Chiều trở về đi dọc những bụi hoa đỏ ven sông, thật là thích. Chẳng thấy ông già đâu cả, hơi hụt hẫng, tôi chỉ ước gặp ông ấy bây giờ mà thôi. Khi gần về đến nhà, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi vẽ cảnh Manhattan, tôi ngó lơ và chợt nhớ ra bức tranh về ngọn hải đăng chưa tới đâu của mình. Hôm nay cũng sớm, lại ấm nữa, tôi chạy vụt về nhà lấy giấy màu đạp xe về cuối đảo quyết tâm ngồi vẽ. Tôi đang có niềm hy vọng rằng nhờ bức tranh này tôi sẽ có cớ nói chuyện lại với Ryan.
Tôi ngồi đo đạc và vẽ rất nắn nót từng tí một. Hôm nay tôi sẽ vẽ ngọn hải đăng bằng cả hai tay. Nếu tôi chỉ vẽ tay trái thì nó sẽ rất buồn, mà nếu vẽ bằng tay phải thì lại vui quá Tôi sẽ vẽ bằng cả hai tay, vì bức tranh này, có cả mềm vui và nỗi buồn tôi gửi vào cho Ryan.
Nhưng tôi chỉ ngồi được có hơn hai tiếng phải ngừng lại, chỉ đủ phác thảo cái khung. Trời nhá nhem và ánh đèn vàng vàng không đủ cho tôi vẽ và nhìn rõ một số chi tiết. Nhưng thế cũng đủ cho tôi thấy rất vui. Đã gần 8 giờ, tôi không thấy buồn ngủ nữa, nhưng nghĩ tới chốc gặp N. cũng thấy hơi oải. Tôi muốn gặp Ryan cơ, Ryan Ryan Ryan. Tự mình đả đảo trong đầu.
Đợi đến 10 giờ, tôi buồn ngủ quá và lăn ra ngủ. Hình như N. gọi vào di động không thấy tôi nhấc nên gọi về nhà, bố mẹ bảo tôi ngủ rồi nên anh bảo thôi khi khác chúng tôi gặp nhau.
Hôm sau tôi xuống spa, mang tâm lý ngại ngùng. Bây giờ xuống đây thấy ngại quá, ngại với bà Mei, với Helen. Nhưng hôm nay không có bà Mei hay Sheryl, chỉ có Helen. Helen không niềm nở nói chuyện với tôi, cứ gườm gườm, giống y như mẹ mình vậy. Tuy hơi ngại nhưng tôi tỏ ra rất vui tươi và cười nói với Helen, nhiệt tình giúp đỡ cô nàng lấy cái này cái kia. Rồi tôi chủ động nói:
”Chủ nhật vừa rồi bạn trai Helen dẫn tớ xuống tiệm của mẹ Helen đấy, tiệm đông khách ghê“.
”Có nghe nói rồi”, Helen giọng lạnh tanh.
”Helen bực tớ hay sao thế? Tớ tình cờ gặp Ronie và nói chuyện tiệm, Ronie hẹn tớ ở đó xem tiệm, tớ muốn đi tìm chỗ nào đông khách thử việc“. Tôi “thanh minh“.
”À tôi không bực chi đâu mà. Chỗ mẹ tôi cũng đông, nếu thích thì xuống đó làm, nhưng mà phải làm khá cơ, xuống đó mà chưa giỏi thì khó đấy“.
Câu nói đầy “cảnh báo” và pha giọng hơi khinh miệt. Tôi đoán Helen đang ghen ngấm ngầm. Có khi hôm nọ mấy mẹ con họ ngồi nói xấu tôi, thảo nào mắt tôi cứ giật giật, lại có một quyết định đột biến như thế.
Nghĩ đến đây, tôi lẳng lặng đi ra ngoài, nhấc máy gọi điện cho Ronie:
”Anh hỏi bà chủ cho em làm ở đó 5 ngày một tuần có được không? Nếu nhận em sẽ đi làm bắt đầu từ thứ năm này?“.
Ronie cuống quít nói hỏi ngay và sẽ gọi lại cho tôi. Mẹ con họ ghét tôi thì tôi sẽ sang đó làm cho tới khi ghét không chịu được phải đuổi tôi đi thì thôi, tự nhiên thấy bực mình khủng khiếp.
Quay vào, mặt tôi cũng phì phị, tôi không toe toét nữa, cứ bằng như quý báu lắm vậy. Helen tỏ ra khó chịu càng rõ hơn. Cô nàng còn tỏ ra khó chịu với tôi khi lúc vào nhà vệ sinh thấy hết giấy, kêu tôi dùng hết không gọi thêm. Tôi cau mày, từ sáng tới giờ tôi chỉ vào đó rửa tay đúng một lần. Ôi những con người ghê gớm.
N. lại gọi điện, nói rằng tối nay anh ấy muốn gặp tôi chia tay. Sáng thứ tư cả đoàn đã bay sang Cali biểu diễn tiếp rồi quay lại Nga, anh ấy muốn gặp tôi đi ăn cho ra hồn một bữa. Nhưng một lần nữa tôi lại lỡ hẹn đi ăn với N., vì anh nói anh ấy vẫn phải biểu diễn, có thể tan muộn, và chắc chắn mong tôi đừng ngủ để gặp tôi tối nay trên đảo. Tôi nói rằng tôi sẽ không ngủ.
Xin về sớm vì Helen quá khó chịu, một phần cũng muốn tranh thủ trời sáng vẽ tranh tiếp, đang còn hứng thú. Lúc tôi ngồi vẽ, mấy cô cậu bé nho nhỏ cứ chạy quanh ngồi xem rồi cười, cả mấy người lớn cũng đứng cạnh xem. Tôi cứ phải ngước mặt lên liên tục để mỉm cười lại với họ. Họ gật gù khen và theo dõi tôi khiến tôi thấy rất thoải mái.
10 rưỡi N. đến. Anh nói mình vừa biểu diễn xong lúc 9 rưỡi. Cầm đến cho tôi một bó hoa và một ít quà Nga mà bây giờ mới có dịp đưa, một cái khăn, một bộ búp bê gỗ và hai cái đĩa CD nhạc giao hưởng có sự tham gia của anh. Tôi nói với anh đi dọc ven sông rất thích, và ngắm hoa dưới ánh đèn vàng nữa. Anh khen đảo thật là đẹp, thật là may mắn vì tôi đang được ở đây. Hôm nay tôi nói ít còn N. thì nói nhiều.
Anh hay kể chuyện ở bên Nga, gặp bụi cây anh cũng so với tương đương bên Nga. Anh ấy kể cả chuyện anh lái xe đưa cô bạn gái đi dưới tán cây bạch dương, đến những lúc cô đơn và chỉ có cây đàn để tập, cả cái lần “lên cơn” tập đàn một tuần liền không ăn, không uống, kiệt sức phải vào bệnh viện. N. nói anh hy vọng tôi sẽ trở về Việt Nam, và anh cũng sẽ quay về.
“Có thể một ngày nào đấy, chúng ta lại ở bên nhau như thế này, ở Việt Nam, đi dọc Hồ Gươm chẳng hạn. Anh tin chắc là như thế. Em đừng làm cho bản thân em buồn nhé, cố làm lành với bạn trai nhé, anh không muốn mang tiếng đâu đấy“.
Một buổi nói chuyện nhẹ nhàng, anh ấy được trút tâm trạng “Hy vọng bọn mình tiếp tục liên lạc và về Việt Nam chắc chắn phải gặp nhau“. Tôi dứt khoát tiễn N. ra tận bến tàu và nói rằng sẽ bắt xe buýt đỏ về nhà, dù sao trên đảo cũng rất an toàn nhưng N. vẫn tỏ ra lo lắng. N. ngập ngừng rồi chủ động nắm lấy tay tôi, anh ấy tỏ vẻ rất mãn nguyện, ghé tai tôi: “Anh vẫn ước có một ngày như thế này“.
Tới bến, Ryan từ bến bước ra, nhìn thấy chúng tôi, vẫn đang nắm tay nhau và cười nói!
phần 38
Tôi cười và ôm lại anh. Tôi chẳng nói gì cả, bây giờ những N., Garbriel, Billy và thậm chí cả Lavender tạm thời gạt sang một bên. Chúng tôi cười theo kiểu, đúng là hai đứa trẻ con, “chuyện có gì mà phải ầm ĩ“.
Thoáng rùng mình, và kéo theo sau đó nhanh chóng là cảm giác… hối hận. Chả phải tôi vẫn muốn làm lành với Ryan đó sao, anh vừa lên đảo, không phải để gặp tôi thì làm gì? Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác cũng đến nhanh không kém, có thể anh ấy lên đây để “nói chuyện” nghiêm túc với tôi. Nghĩ vậy đã thấy… run người. N. dường như cảm nhận được cái giật mình từ tôi, rất tự nhiên, anh rời tay tôi ra và đi tới tươi cười xin bắt tay Ryan. Tôi cũng không biết làm gì khác ngoài cười với theo. Những gì tôi nhớ lại, đó là Ryan cũng rất tươi cười và bắt tay lại, coi như chưa nhìn thấy gì hết, một phong cách rất lịch sự.
”Ah, xin chào, tôi là Ryan, bạn trai của Kin, rất vui được làm quen với anh“.
”Vâng, rất vui được làm quen với anh“. Cả hai người đàn ông cùng cười rất vui vẻ, tôi thấy như trút được gánh nặng.
”Anh đến gặp bạn gái mình hả? Tốt quá, tôi đang đến để chào tạm biệt cô ấy, ngày mai tôi đi rồi“.
”Ôi anh đã đi rồi sao?”
”Tôi chỉ ở đây vài ngày để biểu diễn thôi, đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại CÔ EM GÁI đáng yêu của tôi“. Tôi đã phì cười ở trong bụng vì cái câu “em gái“. của N. Anh ấy đang cố gắng “thanh minh” cho tôi theo đúng kiểu rất chi là Việt Nam.
”Anh có vẻ bận quá nhỉ? Bây giờ tôi mới có cơ hội để nói chuyện với anh“.
N. tỏ ra rất vui vẻ và “xu nịnh“. Tôi cứ đứng im chẳng biết nói gì. Ryan nhìn tôi bằng ánh mắt rất âu yếm. Thế rồi anh tiến lại tôi, ôm tôi rồi vuốt tóc, hôn một cái lên trán, thì thầm:
”Em có lạnh không? “ (Có lẽ do lúc đó tôi mặc cái áo len mà ai nhìn cũng phải thốt lên tưởng tôi lạnh).
Tôi trợn to mắt và nhìn N. vì hành động này.
”Em không lạnh mà, sao anh tới muộn thế?“.
”Để gặp em, anh nhớ em như thằng điên ấy“.
N. đưa cho Ryan một cái card của anh, nói rằng đã tới lúc mình phải về vì hôm sau bay sớm. Ryan ồ lên khi thấy anh là một musician, anh cười rất tươi và nói:
”Rất vui được gặp anh, chúng ta sẽ gặp lại sớm nhé“.
N. gật đầu: “Chúc cả hai may mắn nhé!”
Tự nhiên lúc đó, khi chia tay N., trong lòng tôi lại thấy nuối tiếc và trống trải, một cảm giác buồn bã khó nói thành lời. Tôi chợt nhận ra đó là một người đàn ông tốt và chung thủy. Đến khi nào tôi mới được gặp lại anh đây? Không biết N. có hiểu không khi biết rằng anh đã ít nhiều thành công khi để lại “dấu ấn” của mình trong tôi. Anh không nói những lời ủy mị, không có những hành động lãng mạn như xưa kia, không níu kéo, không sàm sỡ không tranh thủ, vậy mà như thế anh lại làm cho một kẻ “khó tính” như tôi ít nhiều rung rinh, cảm giác còn là sự tôn trọng.
”Em sẽ gặp lại anh nhé, Hồ Gươm nhé?” Tôi gọi với theo.
N. mỉm cười rồi đi xuống bến. Tôi cứ ngẩn ngơ, lúc này thấy khó xử khi quay lại với Ryan. Tôi và Ryan nhìn nhau. Anh ấy cứ gườm gườm nhìn tôi, khác hẳn cái thái độ âu yếm lúc nãy. Một lúc tôi nhận ra Ryan vừa có hành động của một kẻ… ghen tuông chứ không phải là tình cảm. Anh ấy muốn show up với N. mà thôi,… thâm đấy. Dù sao tôi cũng thấy hài lòng vì hai người đàn ông đều có những cư xử đúng mực, không để tôi mất mặt. Tôi thấy anh im lặng, tôi lững thững đi ra ngoài bến. Ryan cũng đi theo.
”Em vẫn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả Ryan ạ?“.
”Nhưng anh thấy chuyện gì đang xảy ra đây. Bồ cũ của em là một người đàn ông dễ chịu đấy nhỉ, anh đoán em với anh ta vui vẻ lắm“. Một cái giọng siêu hờn dỗi.
”Bọn em vui lắm, nhưng sự thật là, anh ta không phải là người yêu cũ của em, chỉ là một người bạn tới đây vài ngày từ nước Nga thôi. Một người bạn rất tốt, anh cũng nhận thấy đúng không?“.
”Bạn bè nắm tay nhau đúng không?”
”Thì sao, bạn bè có thể nắm tay nhau được không? À, mà em cũng chưa bao giờ nắm tay Billy cả, nhưng anh vẫn nói là bọn em yêu nhau mà, anh không thể nhận ra sự việc và con người à?“.
”A, lại Billy nữa à, với cả… “ Ryan ngập ngừng, “Anh chẳng thể nhận ra được việc gì mỗi khi có chuyện nào đó liên quan đến em“.
”Đấy anh thấy chưa? Anh không nhận ra được sự việc thế thì anh bực mình cái nỗi gì?“.
Ryan im lặng trước câu hỏi này. Anh nhìn tôi một lúc theo kiểu dây thần kinh bị chạm mát ở đâu đó, thế rồi kéo tôi lại rất bất ngờ, ôm chặt, vuốt tóc rồi thì thầm dịu dàng: “Anh bị làm sao ấy nhỉ? Anh nhớ em rất nhiều, anh không thể chịu được, thật là kinh khủng khi thấy em ở bên cạnh một người đàn ông khác. Anh không biết mình đang làm cái gì nữa. Anh không bao giờ biết có lúc mình có thể ghen tuông tới mức như thế này, em có tha thứ cho anh không?”
Tôi cười và ôm lại anh. Tôi chẳng nói gì cả, bây giờ những N., Garbriel, Billy và thậm chí cả Lavender tạm thời gạt sang một bên. Chúng tôi cười theo kiểu, đúng là hai đứa trẻ con, “chuyện có gì mà phải ầm ĩ“.
Ryan lang thang đưa tôi đi về cuối đảo, nắm tay nhau, cái cảm giác thật là bình yên. Anh khen những bụi hoa đỏ thật là tuyệt đẹp. Trời đã khá muộn, Ryan tỏ ý muốn ra xem ngọn hải đăng, tôi nói không nên và anh nên về để hôm sau đi học đi làm. Tôi hẹn hôm sau anh tan lúc nào thì gọi điện cho tôi để chúng tôi đi ăn, và ngồi nói chuyện về Lavender. Trước khi chia tay, anh lại thì thầm vào tai tôi: “Anh thích cái khuyên mũi của em lắm đấy!”
Trở về nhà, lòng tôi nhẹ nhõm và vui tươi khủng khiếp. Tôi nhớ đã 12 giờ hơn rồi, tôi vừa mở cửa vừa hát oang oang vang cả nhà và hành lang, bị bố tôi nhảy ra mắng xối xả: “Ơ mày bị hâm hả con, đêm rồi còn ầm ầm lên thế?” Tôi chúi mặt đi vào, cười đểu một mình, chuẩn bị đi ngủ. Tự nhiên thấy bố với theo, “Này này, con bị làm sao ở… mũi thế? Mụn à? Nguy hiểm quá, đừng có nặn nhé“. Oa, bố hôm nay mới phát hiện ra, nhìn loáng thoáng chắc tưởng mụn. Tôi chuồn lẹ vào nhà vệ sinh để bố đỡ “bám đuôi“. Một lúc sau đi ra, vừa định lôi quyển sách ra đọc rồi ngủ thì bố lại thò cổ vào phòng đòi “xem cái mũi bị làm sao“. Bố tôi vốn rất cẩn thận, phát hiện ra có gì bất thường là lo lắng và dai dẳng đòi… chữa bằng được Tôi hoảng quá, quăng quyển sách ra cái bàn, kêu lên á, rồi lấy cái chăn trùm kín mặt, thôi phen này không giấu được nữa rồi. Bố tôi bảo: “Sao mà bị… cái mụn to thế, xấu ghê cơ“. Hu hu, thế rồi bố tôi đi ra, không đòi xem mụn nữa, tôi cũng ngủ luôn.
Sáng, tôi dự định sẽ tới chỗ Billy buổi cuối. Hôm nay sẽ quyết định đi làm ở đâu. Tôi chờ Ronie gọi điện lại nếu bà cô Lucy kia nhận lời thì tôi sẽ tới đó làm, gọi là để “thử thách” mình. trêu tức bọn dở hơi kia luôn. Còn nếu không, tôi nhận lời với Billy tới tiệm bạn anh ấy làm.
Vừa ngồi chưa nóng chỗ ở tiệm thì Ronie gọi điện thật, anh ấy nói Lucy đồng ý cho tôi làm, tôi cứ đến đi. Nhưng tôi thấy hơi nghi ngờ, không biết Ronie có nói thật không. Tôi bảo tôi sẽ tới vào ngày thứ năm xem thế nào.
Billy rối rít xin lỗi chuyện lỡ hẹn với tôi. Anh ấy nói tối đi ăn không. Tôi chợt nhớ ra mình đã trót hẹn Ryan, tôi nói ăn trưa được không? Billy đổng ý. Chúng tôi quyết định không đi xa mà đi ăn ở một quán pizza cũng ngay gần tiệm còn về sớm, vì buổi chiều Billy có hẹn khách.
”Anh biết là em nóng lòng muốn biết chuyện Lavender đúng không? Bọn anh định cho nhỏ cai tại gia nhưng nhỏ phá dữ quá, chắc cho vào viện thôi“.
”Hả, vào bệnh viện á?“.
”À Trung tâm cai nghiện đó“.
”Ở đâu?“.
”Chắc trên upstate hoặc bên Philadelphia, bên đó có viện tốt lắm“.
”Cho em thăm hạn ấy đi“.
”Tất nhiên rồi, nó đòi gặp em suốt“.
”Em không hề thấy Lavender có biểu hiện bị nghiện, lâu chưa?“.
”Cũng mới phát hiện, chắc nửa năm rồi chứ chả ít”
”Có phải Josh đã lôi kéo bạn ấy không?”
”Chắc là không, nó không bị nghiện, lỗi tại Mei thôi“.
Tôi thấy nhẹ nhàng bởi câu nói này. Rồi Billy hỏi tôi sẽ đến chỗ bạn anh ấy làm chứ, tôi kể sự tình, nói muốn thử làm ở chỗ Ronie trước.
”Trời, chỗ đó khách “ác” lắm đó, không cẩn thận chết đó nha, nhiều con nhỏ tác ta. Thôi tùy em, nhưng nhớ là khi nào cần thì gọi anh một câu nha“. Tôi gật đầu cười, hai ngày hôm nay thật là suôn sẻ. Billy hứa chỉ sang tuần là tôi được gặp Lavender.
Tôi chỉ mong gặp Ryan tối nay để hỏi thêm về Josh và Lavender. Anh ấy về muộn, tôi chờ rất lâu ở bến xe bus, nơi chúng tôi chỉ định hẹn hò nhau. Cuối cùng, muộn quá, tôi bảo sẽ về đảo rồi anh tới đón tói. Xem chừng Ryan quá mệt mỏi, tôi thấy thương anh ấy quá.
10 giờ chúng tôi mới gặp nhau, Ryan còn chưa ăn gì. Anh nói rằng hôm nay phải dưa Jess bắt xe về upstate, Jess phải về trông cửa hàng và học tiếp. Nhắc đến Jess, tôi lại nhớ ra hình ảnh nàng Garbriel hôm nọ, tự nhiên thấy tức tối.
”Hôm nọ em nhìn thấy Garbriel“.
”À ha ha, em ghen à? Jess mời đấy, họ chơi với nhau thân mà“.
”Ừ anh thậm chí còn chúng nói lời chào em“.
”Tất nhiên rồi, anh ghen mà cưng, em hát hay lắm, anh rất tự hào về em“.
Tôi vênh mặt cười, đã thật.
”Thế Josh là người thế nào? Cậu ta là người xấu hay tốt?”
”Cậu ta tuyệt đấy, một người bạn và một người tình luyện vời, thật đáng tiếc khi nghe về chuyện của Lavender“.
”Dạo này anh gặp cậu ta không?“.
”Không, dạo này anh vừa bận vừa bị dở hơi, ha ha, chả có thời gian cho cậu ta đâu“.
”Bọn mình gặp cậu ấy được không? Em muốn gặp”
”Vâng ạ, thưa quý cô!”
Cuối cùng thì bố tôi cũng biết đó là cái khuyên mũi. Thế là than thở trách móc, sao con lại làm việc dại dột thế. Tôi bảo, xỏ khuyên mũi thì có làm sao, xỏ xong thì nhân cách con người biến đổi à, bị coi là đú đởn à. Tối tức vì các cụ cứ coi đó là một việc gì đó xấu xa lắm, sao không coi đó chỉ là một kiểu làm đẹp giống khuyên tai hay nhẫn, hay vòng? Tôi ngồi phân tích hết lời lẽ khiến bố tôi bị đuối lý, thế rồi, bố bảo: “Ờ, bố bảo con là xỏ là hư và đú đởn đâu, bố tức còn vì lý do khác cơ“. “Thế bố tức vì cái gì?” “Không nhớ mà, con nói nhiều quá làm bố quên rồi“. Tôi bụm miệng cười. Mẹ tôi thì còn ngạc nhiên hơn, nhưng chẳng phản ứng gì cả. Có lẽ ngay từ đầu, ai cũng thấy cái khuyên mũi nó đẹp và hợp với tôi chứ không nhìn thấy nó ở khía cạnh “hư hỏng“.
Tôi tới tiệm của Lucy ngày hôm sau, tim đập thình thịch. Tuy nhiên, tôi tự an ủi mình bằng cái câu muôn thuở: “Nó càng làm mình sợ thì mình phải càng ghê gớm, một cách rèn luyện bản lĩnh“.
Bước chân vào quán, lại từng đấy khuôn mặt ngẩng lên nhìn tôi như ngày đầu. Không biết họ có đại hội buôn chuyện về tôi không mà tôi cứ cảm thấy ai cũng có con mắt không thiện cảm, ghét cái mặt”, tôi lẩm bẩm trong miệng. Lucy bảo tôi đến muộn, lần sau đừng đến muộn như thế. Tôi đã thấy hơn gờn gợn, Ronie đi qua lắc lắc: “Kệ bà ấy“. Gần ngay tiệm của Lucy là tiệm của em gái khác của bà ta. Cô em này là em út, mới nhìn mặt đã thấy ghê gớm. Biết tin có người làm do “Ronie giới thiệu” là cô ta sang soi hàng ngay. Vừa bước vào tiệm là đã oang oang: “Bồ mới của Ronie đâu ấy nhỉ” Tôi nghe đã thấy nóng mặt. Họ làm như Ronie của họ báu bở lắm vậy. Đã thế Ronie lại cười bẽn lẽn cứ như đúng rồi. Cô ta sang hất hàm hỏi Ronie: “Này này, đào hoa vừa vừa thôi nhá, mẹ vợ lù lù kia kìa“. Quả là kiểu nói chuyện thiếu tôn trọng người khác. Thật đáng ghét, Ronie không nói câu gì thanh minh. Tôi định mở mồm ra nói, nhưng sau đó lặng im, tội gì. Mình đừng làm cho mình tức là được, cứ để cho họ nghĩ thế và họ tức thế. Tôi nghĩ vậy và tôi không thấy tức nữa, coi họ như một lũ ăn dưa bở đến là nực cười.
Tôi được wax cái lông mày đầu tiên, cũng hơi run nhưng mà khá đẹp, lại nhanh nữa vì tôi làm bằng hai tay.
Cô khách đó là mới nên chịu để cho tôi wax, thường khách quen thợ nào thì chỉ tới người đó. Thật thú vị, tôi wax xong cô này, được cô ta trầm trồ, thế là cô khách sau vào cũng đòi tôi wax luôn, mặc dù đến lượt cô Lily wax.
Lily đã thấy khó chịu rồi, nhưng Lucy lại xem chừng hài lòng vì tôi làm việc cũng không đến nỗi nào, tức gì thì tức cứ khách của cô ta hài lòng là được.
Tôi hơi mệt mỏi vì quả thật cái tiệm này đông hơn bình thường. Trừ lúc hơi in ít khách mấy người soi tôi ra, còn lại cũng chẳng có thời gian mà ghen ghét nhau.
Ryan gọi điện mấy lần trong ngày để hỏi xem chỗ mới của tôi thế nào. Tôi cứ nói chuyện tiếng Anh rất to và âu yếm, cố tình show up cho bọn họ thấy tôi là đứa đầu óc không đến nỗi nào và cũng có bồ của tôi. Ai cũng lườm tôi, Ronie còn xấu tính, cứ tìm mọi cách lại gần để nghe lén câu chuyện. Tôi mặc kệ, phớt hết bọn họ.
Gần về, đang dọn cửa hàng, Lily đi qua ghé tôi:
”Này, tiếng Anh khá ghê nhỉ, nghe nói chuyện với khách mà cô ù cả tai, thế là có bồ chưa thế?“.
Tôi bảo đúng một câu: “Thường thôi“.
Ronie cuống quít đòi về cùng tôi khiến cả mấy bà cô ở tiệm, đặc biệt là Lucy tím hết cả mặt lại. Ronie mặc kệ, cứ lẵng nhẵng theo tôi về. Ra bến, bắt gặp một người đàn ông Việt Nam đang đứng ở đó, ý chừng chờ Ronie.
Thì ra anh ta làm ở tiệm bên kia của cô em Lucy. Vừa thấy tôi và Ronie đã đi ra hất hàm hỏi:
”Con nhỏ bồ mới của Ronie đây à?”
”Ủa, sao biết nhanh vậy?“.
Ronie nói nửa đùa nửa thật. Thế là, mặt anh ta nhăn nhó, sôi lên.
”Ấy da… xấu thế này mà là bồ của Ronie à, xách dép cho Helen nha!“.
Tôi thấy anh ta có cái giọng kéo dài ẽo ợt, và biểu hiện rất đanh đá, đích thị là một gay man. Anh ta thuộc thể loại đàn ông đồng tính ghê gớm và đanh đá.
”Nè, nói cho biết nha, con rể tương lai của bà Lucy đó, tách nhau sớm ra ha“. Ronie tối mặt, nói xua đi: “Áy dà, nói lăng thăng gì đó, hung đùa nhá?“.
Chú gay ấy lườm một cái rõ tóe lửa. “Ronie làm tui buồn quá đi“. Thế rồi bỏ đi lên tàu của anh ta.
Lúc đó, cũng lại có một người đàn ông khác từ tiệm của Ronie xuống. Người đàn ông tôi có cảm tình nhất lúc ở trong tiệm vì rất hay tỏ vẻ bênh vực tôi. Thế nhưng là một nhân vật có chuyện để mà nói, kẻ làm tôi khốn khổ sau này.
Phần 39
Lúc tôi đi đi lại lại, tôi có để ý Tài có một cuốn sách rất to để ngay trên bàn, tôi không nhầm thì đó là một cuốn sách… vật lý bằng tiếng Anh. Cứ rảnh rỗi là Tài lại ngồi say sưa nghiên cứu. đọc quên hết trời đất.
Người đàn ông đó tên là Tài, khoảng chừng 35 tuổi. Anh ta ngồi ngay bàn đầu của tiệm. Lúc tôi vào anh ta là người soi tôi ít nhất. Lúc mấy người cùng tiệm lườm tôi này nọ hoặc bắt bẻ về chỗ để đồ, anh ta toàn lẳng lặng tìm chỗ và xếp đồ của tôi vào riêng một góc. Lúc tôi wax hay vẽ móng, tay có hơi run run, bị mấy bà soi rồi kêu lên: “Run thế lia thì làm thế nào, đừng có rỏ ra run khách nó nhìn thấy nó sợ, đấy, sao mà run thế hả trời“.
Tôi đã run rồi mà họ lại còn cứ hùa vào nói như thể để cho tôi càng run, ngay lập tức “chú” Tài từ trên vọng xuống: “Mấy bà cứ từ từ nào, nói nhiều con nhỏ càng thêm run. Mới thì bao giờ chả thế, các bà có run không mà cứ nói người khác? Run mà vẫn làm được việc là được“. Nhờ mấy câu nói “trấn an” đó mà tôi thấy yên tâm và không để xảy ra sai sót. Tôi thấy cảm kích vô cùng.
Tài đeo một bộ kính dày cộp, không hề giống một thợ làm nail mà giống một nhà khoa học thì đúng hơn.
Lúc tôi đi đi lại lại, tôi có để ý Tài có một cuốn sách rất to để ngay trên bàn, tôi không nhầm thì đó là một cuốn sách… vật lý bằng tiếng Anh. Cứ rảnh rỗi là Tài lại ngồi say sưa nghiên cứu. đọc quên hết trời đất.
Vừa quay lại nhìn thấy Tài dưới bến là tôi đã mỉm cười rất thân thiện. Tài giơ tay vẫy tôi nhưng không lại gần với tôi và Ronie, anh ta vẫn ôm cuốn sách to bự, đứng im chờ tàu tới. Tài cũng đi cùng chuyến tàu về với tôi, Ronie cũng thế. Vừa lên tàu, Tài đã mở cuốn sách ra đọc.
Tôi thì chịu không đọc được thế, chỉ có kẻ mọt sách mới thế mà thôi. Tôi và Ronie ngồi gần anh ta. Lúc này, tôi nhìn lên trên mấy poster quảng cáo trên tàu và phì cười vì mấy quảng cáo rất buồn cười. Có một quảng cáo có mấy từ tiếng Anh tôi không hiểu, tôi ngoẹo đầu thắc mắc nó là gì để về nhà tra từ điển vì Ronie cũng chả biết. Tôi thấy Tài ngẩng mặt lên nhìn mấy từ đó rồi nhìn tôi, anh ta có điệu bộ như kiểu phì cười rồi lại cúi mặt xuống đọc sách tiếp. Tôi cũng thấy Tài hơi lạ, tự hỏi nếu anh ta không ngồi gần đây tôi sẽ hỏi Ronie kỹ hơn về Tài.
Ronie tỉ tê muốn đi ăn cùng tôi nhân “sự kiện” tôi đi làm hôm đầu tiên. Tôi thực sự chả có hứng đi ăn gì với anh la. Tôi muốn về nhà ăn rồi nghỉ cho nhanh, mệt mỏi quá tôi chưa quen làm nhiều như thế. Đêm tôi còn phải gặp Ryan của tôi nữa. Ronie tự nhiên tỏ ra hơi cáu bẳn: “Về với bạn trai chớ gì?” Tôi bực mình: “Em mệt lắm, làm việc chưa quen, với cả anh làm ơn đừng hỏi em về việc bạn trai của em nữa nhé?” Ronie bất ngờ mặt cực kỳ khó chịu, không nói gì nữa. Tới một cái bến nào đó anh ta xuống luôn không nói với tôi một lời, mặc dù phải qua chợ tàu thì mới là bến của Ronie. Tôi cũng mặc kệ: tự thấy nhiều người thật là kỳ quái, những người Việt kỳ lạ trên đất Mỹ. Tôi phải học cho mình việc hạn chế bực tức Tài nhìn theo Ronie rồi nhìn tôi, lại nhoẻn miệng cười lần nữa, một nụ cười vừa thân thiện mà lại vừa ma quái.
Một lúc sau, Tài cũng xuống. Và từ đó tôi để ý, mỗi hôm Tài xuống một bến khác nhau.
Trên đường về đảo, Billy gọi điện cho tôi, hỏi xem mọi việc OK chứ. Tôi mới chợt nhớ ra quên không nói với Lucy rằng hôm sau tôi phải xuống spa làm việc.
Đùng một phát mới đi một hôm nghỉ ngại quá, mà không chẳng lẽ lại gọi điện cho Ronie? Billy gọi cho tôi bảo rằng Lavender đang đăng ký thủ tục vào trung tâm cai nghiện rồi, sang tuần tôi đi thăm bạn ấy nhé. Tất nhiên là tôi đồng ý. Billy còn bảo: “Chắc sẽ hơi vất vả cho em ở chỗ mới, nhưng có thế mới là làm việc!“. Đúng rồi, có thế mới là làm việc.
Hôm nay Ryan đưa xe đón tôi đi lòng vòng. Chợt nhớ tới việc anh có một cô em gái nhỏ, tôi hỏi khi nào thì tôi sẽ được gặp? Tôi cũng khen Jess rất đẹp trai. Tôi cảm nhận được Ryan là một người rất yêu em gái, mỗi lần nhắc tới cô bé đó là mắt anh sáng long lanh. Anh nói cô bé đang học ở Cali, khi nào về New York chơi dứt khoát sẽ cho tôi gặp. “Đó là thiên thần hộ mệnh của anh đấy“. Tôi nghe thích lắm, còn hơi ghen tị nữa. “Jess có bạn gái chứ?” “Ừ anh nghĩ là có, có thể cô ấy ở phía bắc thành phố“. Tôi để ý thấy anh em nhà Ryan có vẻ không phải là những người lăng nhăng. Tôi nghĩ rằng họ tuy đào hoa nhưng có thể không đến nỗi là những kẻ dễ dàng cặp bồ với người khác.
Tôi hỏi thêm về Josh. Ryan nói Josh giống Lavender ở một điểm là gia đình không được đầy đủ. Bố Josh là người da trắng, cũng khá giả nhưng rời hai mẹ con Josh đi lâu rồi. Có lẽ thế nên hai người gặp nhau càng gắn bó. Lavender vốn rất nổi tiếng ở câu lạc bộ hồi đó, Jess có quen nhưng Ryan chưa bao giờ nói chuyện, có biết mặt nhau. Josh là một chàng trai rất đào hoa, nhưng từ khi gặp Lavender hai người không rời nhau nửa bước. Tôi nói Lavender đã từng tự tử vì Josh, Ryan nói: “Khi nào ta quá yêu ta sẽ làm những điều ngu ngốc“. Tôi hát lên khe khẽ: “Would you die, for the one you love?” từ bài Hero của anh ngày nào. Anh nói: “Nhưng em chẳng chết vì ai cả em yêu ạ“. Tôi phá lên cười.
Ryan nói anh có lỗi với tôi vì thực ra rất muốn làm nhiều việc cho tôi, nhưng dạo này anh có quá nhiều việc phải giải quyết, anh chỉ có thể gặp tôi như thế này. Lúc Ryan nói thì tôi không nghĩ gì, nhưng đêm về tôi mới chợt để ý thấy một điều, thực ra, tôi chưa biết gì về Ryan cả nơi anh học, nhà anh ở, gặp gia đình anh ngoại trừ Jess, và hiện đang làm ở đâu nữa. Chúng tôi cũng chỉ hầu như gặp nhau buổi tối, ôm nhau, nắm tay nhau, và hôn nhau, vậy là hết. Nhưng tôi chợt nghĩ, như thế cũng là hợp lý, tôi không muốn có gì đó xa hơn, sâu sắc hơn. Tôi không muốn lòng mình đau khổ nếu một ngày - chắc chắn - tới đây tôi sẽ xa anh. Tôi bắt đầu hiểu lời khuyên của N. và Billy: “Đừng để cho lòng mình bị tổn thương!“.
Đêm về, cực chẳng đã, tôi đành phải gọi điện cho Ronie nói rằng tôi xuống spa ngày hôm sau, xin phép Lucy cho tôi nghỉ. Dù sao tôi cũng có số của tiệm, tôi có thể gọi điện xin phép vào sáng hôm sau. Ronie đã dịu giọng hơn, có thể đang ngủ rồi, nhưng tôi lại nghe thấy có tiếng gì loáng thoáng không phải giọng Ronie, tôi bất ngờ hỏi: “Chắc anh đang xem tivi hả?” “Không, Tài qua đây nghủ nhờ“. “À“. Rồi Ronie đồng ý xin phép cho tôi.
Spa vẫn chưa có mặt của Mei hay Sheryl mà là người đàn ông quen thuộc cả mấy tuần nay. Tình trạng ngày càng nặng nề hơn khi Helen không nói với tôi câu nào, mặt cứ quàu quạu, nhấm nhảu. Thi thoảng cô nàng lại có điện thoại, ngồi buôn thầm thì rất lâu, tôi nghĩ có thể là về tôi. Mà lâu lắm rồi Ronie không tới đón Helen nữa, có thể họ chia tay nhau rồi thì sao? Í da, dù sao tôi cũng không muốn như thế, vì tôi không muốn bị mang tiếng.
Cuối cùng thì cũng có một sự kiện đột phá. Đó là một cú điện thoại vào lúc 5 giờ chiều lúc tôi chuẩn bị ra tàu điện ngầm. Cú điện thoại của Garbriel. Cô ta có số của tôi thông qua Hugo. Garbriel nói, cô ta cần gặp tôi, nói chuyện tử tế. Thoáng lưỡng lự, tôi đồng ý. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán gần Times Square, chỗ đó cũng không quá xa từ văn phòng nha khoa của bố cô ta.
Tôi định bụng cơ hội tốt để nói chuyện cho rõ ràng. Tôi nghĩ ắt hẳn cũng có chuyện nên bao lâu nay Garbriel lại liên lạc với tôi. Nhưng sự thật là tôi cũng hơi run. Tôi sợ gì? Sợ phải đối mặt với Garbriel? Hay sợ vì có thể một sự thật nào đó được tiết lộ? Tôi nghĩ miên man, nhớ về những suy nghĩ của buổi tối ngày hôm trước, rằng thực ra tôi đã biết gì về Ryan.
Chúng tôi ngồi ăn pizza. Gar nói cô ta thích pizza, tôi thích gì có thể tùy ý gọi. Tôi cũng làm một cái. Quán nhỏ và ấm áp, trong một góc phố cũng rất nhỏ.
”Dạo này vẫn gặp Ryan hả?”
”À ừ hàng ngày“.
”Hôm nọ tôi nghe thấy cô hát ở quán ăn, cô hát cũng hay phết“.
”Cảm ơn chị“.
Khởi đầu là vài câu như thể. Gar ngồi xoay xoay lon côca, có vẻ ngập ngừng và tâm trạng.
”Thế này, cô biết đấy. Cô cũng như tôi, những người phụ nữ ngu ngốc, này, ngủ với anh ấy chưa?”
Thoáng giật mình cái kiểu hỏi thẳng tưng rất Tây như thế, tôi hỏi lại:
”Điều này có quan trọng không?“.
”Với tôi thì không. nhưng với cô có thể “.
”Tại sao?“.
”Tôi thấy cô không phải là kiểu loại con gái bên ngoài kia, thế thôi“. (Có thể coi đây là một lời khen chăng?)
”Vâng, cảm ơn, tôi cũng thấy Jess và Ryan có mối quan hệ tốt với chị, tôi không nghĩ tôi cần phái ghen tị với chị“.
”À ừ, cũng không cần bởi bỏ vì sau đó thì cô sẽ phải ghen với cả thế giới này. Cô biết không, Ryan không đơn giản chỉ là một người đàn ông đẹp trai tài năng mà cô thấy, anh ấy vượt xa mọi sự tưởng tượng của cô. Đấy là vì sao tôi nói cô không phải là thể loại con gái mà tôi biết, cô ngây thơ lắm, thật sự rất ngây thơ“. Thoáng nóng mặt, tôi coi đó là một câu nói đầy ẩn ý như thể Garbriel đang cố nói cho tôi một điều gì đó.
”Tôi xin lỗi nhưng có một điều tôi thật sự muốn biết, chị thực sự là bạn gái cũ của Ryan?“.
”Này này, đừng có nói tới từ “bạn gái cũ”, chó thật mà là một cô bạn gái ngu ngốc điên rồ, cũng giống như cả lũ người khác thôi, mà điều gì khiên cô nghĩ rằng cô là bạn gái của anh ta chứ? Vì đã hôn? Hay ngủ với anh ta à? Thế cũng không được coi là bạn gái đâu. Cô đã vào được bên trong thế giới của anh ấy chưa? Tôi nghĩ là chưa rồi, cô biết gì không? Cô chẳng biết gì về anh ta cả. Cô yêu anh ấy vì anh ấy ngọt ngào? Đẹp trai? Thế thôi hả? Cô có cưới được anh ấy không? Còn lâu cô mới làm được việc đó, và tôi cũng không thể, damn!“. Garbriel thực sự lớn tiếng và xúc động, tôi lặng người vì những gì cô ấy nói.
”Tôi không nghĩ tôi sẽ cưới anh ấy?“.
”Tuyệt, thế thì thật là tuyệt, không nên cưới“. Tôi xin lỗi, tôi không ghen với cô, làm sao mà tôi giải thích được nhỉ, ôi! Chúa ơi… tôi xin lỗi, rồi một ngày nào đấy cô sẽ hiểu chứ?” Garbriel dịu giọng, rồi ôm mặt, cô ta khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]