Phần 19
Trở về nhà, tôi vẫn chưa được bình thường. Việc đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho Ryan. Tôi muốn nói rõ ràng chuyện này với Ryan. Tôi không muốn bị bám đuổi lẵng nhẵng như vậy, rất mệt mỏi!
Vác một bộ mặt nghiêm trọng, Gar đứng ở ngay lối rẽ xuống để đảm bảo sẽ không để lọt tôi. Chiếc mũi đỏ ửng vì gió rét, dường như Gar đã đứng ở chờ ở đây khá lâu và phải biết chắc chắn rằng tôi chưa về nên mới kiên nhẫn như vậy. Chợt nghĩ, Ryan quả có sức hấp dẫn, anh chàng đã để bao nhiêu cô gái phải chịu giá rét như thế này đây nhỉ
Garbriel nhìn thấy tôi và tiến tới rất nhanh:
”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi chưa kịp phản ứng.
”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?” Garbriel nói liên tục câu nói đó đến nỗi tôi phải thốt lên:
”Được thôi được thôi, nhưng về cái gì? Ryan? Tôi không thích nói về anh ấy?“.
Và Gar lại tiếp tục như bắn súng liên thanh:
”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được không?”
Thật là khó chịu, tiến thoái lưỡng nan. Tôi thấy khó:
”Rồi rồi, nói đi?“.
Garbriel nắm lấy tay tôi lôi đi xếch xệch, khiếp quá. Dù sao cô ta cũng cao hơn tôi một tí, khỏe thì khỏe hơn nhiều nên tôi không thể nào kịp cưỡng lại. Và thay vì giật tay lại tôi cũng… nắm tay lại luôn, thể hiện như… hai người bạn vậy. Hành động này hình như lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-new-york/2509794/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.