Trở về nhà, việc đầu tiên tôi lại nhảy vào check mail. Thật chán, vẫn là hai cái emails ban sáng, tôi cũng chưa kịp đọc. Hai cái mail, một cái báo tin vui, một cái chuyện buồn. Một người thì vừa có người yêu, người kia thì vừa chia tay người yêu. Đúng là nhân tình thế thái, muôn màu muôn vẻ. Chống tay lên bàn, lại ngắm nhìn ra cửa sổ. Cũng bắt đầu thấy khoẻ khoắn ra, thấy yêu đời hơn, dù trong lòng không thoải mái lắm, chợt nghĩ, có khi mình cũng một ngày viết mail, đủ cả hai thể loại như mấy người bạn kia!
Tôi chờ một đột phá cho ngày hôm sau. Sẽ được biết thêm mấy điều mới kỳ thú và có một niềm hy vọng đang được chờ đợi.
Buổi sáng, mới có 8 rưỡi cô hàng xóm đã có mặt, tôi cũng thấy hơi ngài ngại, quen được nằm ngủ nướng ăn chơi dông dài rồi, tự nhiên bây giờ lại phải ra khỏi nhà vào buổi sớm giá rét. Nhưng mà chậc lưỡi, đi thì đi, còn hơn nằm nhà quanh năm suốt tháng lãng phí thời gian. Cô ta giục tôi thật nhanh, và dặn dò vài điều để đi tiếp xúc Việt kiều tôi không nói năng lăng nhăng lỡ mồm.
Tôi được dẫn tới một con phố nhỏ vắng tanh, khoảng phố 7 mấy gì đó, Cửa hàng nail bé tí tẹo, chỉ có 3 cái bàn, một anh chủ và một cô làm nail. Một cái bàn trống, chắc để dành cho tôi. Cửa hàng bé tí nhưng rất sạch sẽ và hai người rất dễ thương.
Ở đây có dịch vụ nhổ lông mày bằng wax rất hay và đẹp, cả vẽ móng nữa. Tôi xin học hai thứ đó. Wax lông mày là dùng một cái que gỗ nhỏ, quết wax lên lông mày rồi dùng vải giật ra thành hình.
Anh chủ là Việt kiều gốc Hoa sang đây đã được 15 năm, khoảng chừng ngòai 30 tuổi gì đó (nhưng anh ta trông trẻ hơn tuổi rất nhiều) có một khuôn mặt khá khôi ngô và dễ mến. Anh ta cũng là một người dễ mến. Anh chủ hỏi han tôi làm gì, ở đâu. Tôi nói rằng tôi sang đây theo gia đình và đang định đi kiếm tiền để học cao hơn. Anh ta đồng ý cho tôi ngồi học, dù sao cũng chả mất gì, và tôi có thể giúp mỗi lần đông khách. Ngày đầu tiên khá suôn sẻ, tôi ngồi “theo dõi” hai anh chị này làm móng tay cho khách là chính. Còn lại có lúc cũng chạy ra ngoài lang thang đôi chút cho đỡ cái mùi bột nail. Buổi trưa, ít khách. Tôi đi bộ ra Central Park, trời rất lạnh nhưng tự nhiên tôi cứ thích hành mình thế. Tôi thích được mơ màng trong giá rét.
Buổi chiều, trở về nhà, việc đầu tiên, là tôi lại check mail. Vẫn không có gì. Dăm ba cái thư quảng cáo vớ vẩn, tôi xóa sạch, tức điên! Tôi tức mình, tôi tức anh, có khi anh ta chẳng thèm đoái hòai gì tới tôi nữa.
Và tôi đã chờ, cái box thư tuyệt nhiên không có cái thư nào có sender là Ryan cả. 1 tuần, rồi 2 tuần, tết tới, mấy ngày nữa đã là Valentine…Ồ, hơi cô đơn một chút!
Tiệm nail này rất vắng khách do ở vị trí không đẹp, tuy nhiên tiệm là không phải thuê mà là đã được anh chủ mua đứt nên không bị quá áp lực về trả bill hàng tháng. Và để “giết thời gian” trong lúc chờ khách, anh chủ có một cái tivi và thuê vài bộ phim chưởng về xem, xem quanh năm không biết buồn, có khách vào thì pause lại làm. “Xử lý” xong khách thì lại xem tiếp. Chỉ là, tôi ở đó một thời gian, nhưng tôi chẳng xem được bộ nào trọn vẹn cả, vì đơn giản, mỗi hôm anh chủ đem tới một bộ, xem khoảng chừng được vài tập hôm sau lại xem tiếp, chỉ khác là vài tập của...bộ khác. Chả hiểu mô tê gì, làm cùng một diễn viên, hôm nay tôi thấy rõ ràng anh ta đóng vai hoàng đế với cả chục mỹ nhân, hôm sau tôi lại thấy đã đóng vai...bang chủ cái bang!!!
Hàng ngày ngồi đây tôi lấy những móng tay giả tỉ mẩn ngồi vẽ hoa lá cành lên đó, lúc đầu xấu òm, về sau nhờ có chút năng khiếu hội hoạ nên tôi vẽ cũng nhanh và sáng tạo ra được nhiều mẫu mới nhìn trông đến “chết cười”, và đặc biệt về lông mày thì học nhanh tới mức khó tin, vì một lý lẽ rất đơn giản, tôi thuận cả hai tay. Cứ lông mày phải thì tôi dùng tay trái và ngược lại, trong khi hầu hết mọi người đều dùng chỉ tay phải. Tôi bắt đầu được “tín nhiệm“. Anh chủ cũng bắt đầu cho tôi thực hành wax lông mày và vẽ hoa lá cành trên tay khách. Anh chủ tỏ ra rất quý mến tôi, rất hay hỏi han và “trấn an tinh thần” mỗi lần gặp phải khách khó tính. Mỗi lần như thế tay tôi run lắm, anh lại ở bàn bên cạnh, vừa làm móng vừa nói với sang bằng tiếng Việt: “Kệ nó đi cưng, nó mà tát em em cứ tát nó cho anh, bọn nó ăn bơ sữa nhiều thịt đấm sướng lắm!” Làm tôi cứ phì cả người nhưng nhờ thế mà bớt run “hoàn thành nhiệm vụ“. Anh chủ rất khoái mỗi lần bật chương trình TV có mấy cái quiz show (kiểu Ai là triệu phú) mà tôi ngồi trả lời nhoay nhoáy, anh ta ngạc nhiên vì: “Con nhỏ này giỏi dữ, ở Việt Nam sang đây mà biết nhiều ghê, nói tiếng Anh gì mà như gió thế?“. Vì tôi không nói với anh ta rằng ngày nhỏ tôi đã từng ở đây.
Tôi cũng bắt đầu lãng dần đi chuyện mình đã từng gặp một anh chàng rất đẹp trai như trong mơ.
Một buổi chiều, trở về nhà, lãng đãng đứng bên ven đưòng ray của tầu điện ngầm. Một hình bóng chợt lượt qua khiến tôi giật mình, thực sự thảng thốt. Một khuôn mặt có râu quai nón, một mái tóc màu nâu đậm giống y chang như anh. Thật tiếc, đó không phải là anh, nhưng vô cùng giống. Tôi đưa mắt nhìn vội rồi lại cúi xuống, tôi sợ mình để lại “tia lửa” gì thì thêm phiền. Anh chàng đó thấy tôi nhìn cũng quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười, tôi bối rối quay mặt đi, tay đưa lên cằm nhíu mày kiểu…ờ không có gì.
Trở về nhà, tôi lại lên quyết tâm một lần nữa. Rất rất quyết tâm. Tôi lên mạng nhờ cậu em chỉ cho cái web tìm địa chỉ. Tôi muốn lọc ra những con phố nào đề chữ “3rd Avenue” thay vì “Lexington Avenue” (Ở Manhattan có con phố đến đại lộ thứ 3 thì đề là 3rd Ave, nhưng mà phần lớn không lấy số 3 mà lấy tên là Lexington Ave). Rồi từ đó lọc ra một loạt những phố có số 5, đại lộ 3, mà có dental offices. Tôi có một loạt, khoảng chừng 20 địa chỉ, in ra, và ngồi nghiên cứu. Tôi sẽ phải đi từng nơi và hỏi:”Ở đây có Ryan X hay không?” Bắt đầu thấy điên rồi đấy!
Hôm sau tới tiệm, là thứ bảy thì phải. Chỉ có tôi và anh chủ, cô kia xin nghỉ. Tôi dò hỏi vu vơ xem anh chủ có biết tiệm nha sĩ nào không? Anh tưởng tôi bị đau răng, nói rằng rất đắt. Tôi bảo không, anh chủ hỏi vì sao, tôi nói tôi muốn đi tìm người. “Em muốn tìm ai sao? Em có địa chỉ rõ ràng không? Người Việt à?” Tôi lắc đầu quầy quậy, chả lẽ kể cho anh ta là tôi đi tìm một người trời ơi đất hỡi nhưng mà…đẹp trai. “Anh sẽ dẫn em đi tìm, em có danh sách các tiệm rồi chứ gì, anh sẽ dẫn em đi hết!“. Tôi sửng sốt vì sự tốt bụng tới khó tin này. Người đâu mà tốt thế không biết. “Em muốn đi luôn không?” “Ôi, hôm nay là thứ bảy, đông khách mà?“. “Thôi hôm nay anh cũng mệt, nghỉ đi!” “Mệt thế sao đi tìm cùng em được“. “À muốn thay đổi không khí một chút!“.
Thế là hai chúng tôi lên đường, thực ra thì tôi thích đi một mình hơn, nhưng mà tự nhiên người ta tốt quá, khó từ chối. “Đàn ông hả? Tên là gì? Em quen thế nào?“. Tòan hỏi tôi những câu khó, tôi nói rằng anh ta tên là Ryan. “Chắc cu cậu đẹp trai lắm, nên bây giờ có người đang cắm cổ đi tìm nè“. Ghét, chỉ được cái nói…chuẩn!
Chúng tôi đi từ downtown lên uptown. Tới mỗi nơi tôi chỉ hỏi một câu thôi: “Is there any one whose name is Ryan working here?” “May be Ryan X something“. Tất nhiên là những cái lắc đầu. Anh chủ quán nhìn tôi đầy thông cảm. Thực ra lúc đó tôi cũng nản lắm rồi, tôi chả thích đi tìm nữa, nhưng tôi cũng thấy thoải mái trên đường đi, nói chuyện được khá nhiều với anh chủ quán, anh ta dẫn tôi vào ăn ở một quán ăn Nhật trên Time Squares để ăn trưa. Anh chủ là một người đàn ông khá từng trải, rất ga lăng và quan tâm tới tôi. “Trông em lạ nhỉ? Thảo nào bọn khách da màu nó thích em thế“. “Haha, ở Việt Nam em cũng được coi là người da màu mà“.
Bữa trưa xong, tôi quyết định sẽ không chiếm thêm buổi chiều của anh nữa, nói rằng thế đã đủ và muốn trở về nhà. Chúng tôi chia tay nhau, tôi lên tàu F. “Bất ngờ sẽ đến với em trong Valentine này đấy“. Anh ta nói vậy, tôi mỉm cười!
Ngồi trên tàu. Bất chợt một ý tưởng lóe lên. Tôi cũng gặp anh trên chuyến tàu F này. Ngày đó có thể anh đi làm về, tôi chợt khựng lại cố nhớ xem cái con phố mà tôi bất ngờ gặp anh là ở đâu. Tôi lờ mờ nhớ ra, đó cũng là một con phố có số 5, sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ, xem trong danh sách của mình. Có một dental office ở đúng chỗ đó. Mắt tôi sáng rực. Tôi nhảy xuống ngay tắp lự, đúng cái bến đó!
Chạy lên, hớn hở, đi tìm vội. Chẳng lâu, tôi tìm ra ngay một tiệm nha sĩ nho nhỏ, có một cái tên rất kiêu hãnh và…khó nhớ. Đứng ngòai cửa, lại thở dài một cái, tôi đẩy cửa bước vào. Cô trợ lý ngồi bên trong hỏi ra: “Yes, may i help you?” (Tôi có thể giúp gì được cô?). “I’m looking for someone” (Tôi muốn tìm một người). “Who are you looking for?” (Cô tìm ai vậy?). “Is there anyone whose name Ryan working here? (Ở đây có ai tên là Ryan không?) “Oh, Ryan Xas, you mean?” (Ryan Xas phải không?). “Yes, yes” (Vâng, vâng). Tôi vâng tán loạn luôn, chắc không thể nhầm được nữa rồi. “Well, he’s off today, m’dam” (Hôm nay anh ấy nghỉ rồi!).
Phần 8
Mệt nhoài, 12 giờ trưa, anh chủ bảo tạm nghỉ đã, rồi rủ tôi đi ăn. Tôi và anh ta đi vào một quán ăn Ý ngay gần tiệm để về cho nhanh. Chả hiểu sao cả buổi cứ ngồi nhìn tôi ăn, làm tôi ngại quá cứ cúi xuống cười một mình.
Có duyên ở chân trời cũng sẽ gặp,
Vô duyên ngay trước mặt cũng như không…
”Cô có thể để lại tên của mình ở đây và tôi sẽ báo cho anh ấy gọi điện lại cho cô. “(í, nói nhỏ, tự nhiên giọng cô trợ lý lạnh tanh tỏ vẻ khó chịu, ha ha).
”Tôi có thể xin số của anh ấy được không? Tôi là bạn của anh ấy“.
”Ôi, tôi xin lỗi, chúng tôi không thể làm thế được. Cô có thể để thông tin của mình ở lại đây và chúng tôi sẽ báo cho anh ấy biết!”
Oải, thấy hơi nản! Không sao, để lại địa chỉ thì để, dù sao tôi đã tìm ra chốn này, Ryan off hôm nay thì tôi sẽ on vào ngày anh on. Nhưng quả thật lúc đấy thấy bất an lắm, vì nét mặt của cô trợ lý rất cau có, bố tôi cũng chả biết là do cô ta đang bực tức vì cái “tội” hỏi thăm anh Ryan đẹp trai hay là do tôi không tới chữa răng mà lại đi hỏi lung tung làm mất công mất việc của cô ta.
Tôi xin một mảnh giấy nhỏ và cái bút nhưng cô ta có một hành động rất bất lịch sự. Lúc đó, có một cái bút ngay trước mặt tự nhiên cô ta giật lấy và giả vờ ngồi… viết gì đó (tôi nghĩ thê),còn đưa cho tôi một cái bút khác trên bàn có cái dây (mà chống ăn cắp hay là cầm đi lung tung ấy). Eo ôi cái dây vừa ngắn vừa cứng, viết xiên xiên xẹo xẹo, xấu tính thế là cùng?
Chả sao, làm thế cũng chẳng được tích sự gì. Tôi vẫn ghi được tên, số điện thoại và email của mình vào tờ giấy, không quên ghi chữ “đôi mắt làm đau” mở ngoặc bên cạnh chữ Hà Kin để anh ta nhận ra tôi? Đưa tờ giấy, nàng nhận cho vào trong ngăn kéo, rồi nở một nụ cười nhìn thấy nham hiểm và mẹ mìn: “Tôi sẽ đưa cho anh ấy“. Tôi cảm ơn và đi ra. Quay lưng về phía cô ta cái mắt tôi nhíu lại. Hừm, để xem anh ấy có nhận được không!
Lúc đó, tôi rất phấn khích và sung sướng. Đúng là có mất mát một cái gì, lúc tìm lại được sao mà sung sướng đến thế. Thực lòng mà nói, không phải tôi đang rất vui vì tôi có hy vọng gặp được anh, mà do tôi thích cảm giác tôi đã kiên trì làm được một việc gì đó thành công, cho dù đôi khi có những việc rất vô nghĩa. Tôi là người rất sợ thất bại mà?
Lên làu, tôi rất vui nhưng rất buồn ngủ. Trong lúc tàu vắng, tôi cho cả hai chân lên hàng ghế vừa đung đưa hai bàn chân vừa lắc lắc đầu, dù sao cũng sắp về đến nhà. Tôi đoán chắc lúc đó trông lôi cũng đáng yêu lắm?
Nơi tôi sống là một đảo rất nhỏ nằm giữa hai quận Manhattan và Queens. Nơi phần lớn lập trung dân trí thức trung lưu và một… bệnh viện tâm thần lớn. Tôi rất hay gặp họ đi lại trên đảo bằng xe lăn. Có những người cũng không hẳn là tâm thần nhưng đã già, khuyết tật và không người thân thích.
Bố tôi rất hay đi lang thang và nói chuyện với một ông da đen già tên là Washington, là cựu chiến binh từ thời chiến tranh Việt Nam. Tôi rất quý mến những con người này, vì họ rất dễ mến, rất hiểu biết, thậm chí có một số người từng là nhà văn và chính trị gia. Và họ rất đáng thương.
Ven sông lúc nào cũng có một ông già ngồi xe lăn, đầu nghẹo một bên, hàng ngày ngồi viết truyện hay nhật ký gì đó rất chăm chỉ, trừ những lúc quá bão bùng là không thấy. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với ông nhưng tôi hay đi ven sông và hay gặp ông ngồi ở một góc nào đó.
Lúc nào tôi cũng nhìn ông rồi nở một nụ cười rất to “Hi”, và ông lắc lắc tay chào lại. Hôm nay trời tuy lạnh lẽo nhưng không có tuyết rơi, tôi lại đi ven sông mặc dù gió rất buốt. Trời vắng lạnh nhưng cảm thấy tâm hồn ấm áp. Qua cái góc của ông già, tôi theo bản năng quay lại nhìn. Hôm nay tôi dự định sẽ cười to hơn, hét “Hi” to hơn, vì tôi vui mà.
Bất ngờ thấy ông già ngồi góc, giấy rơi mấy tờ tung tóe, cái mũ cũng rơi dưới đất. Ông đang cố với đôi tay của mình để lấy những thứ đó một cách rất khó khăn, mà cứ lấy được một tờ thì cái bút lại rơi, lấy được cái bút thì cái mũ rơi. Tôi chạy ngay ra và nhặt chúng lại. Hôm nay, tôi quyết định sẽ nói chuyện với ông:
”Ông đang viết gì thế? Tại sao ông không dùng sổ thay vì giấy, giấy sẽ bị gió thổi bay?“.
”Ôi, cảm ơn cô bé. Tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết. Hôm nay nay hết sổ, nên dùng tạm giấy, chốc nữa tôi sẽ kẹp chúng lại“.
”Một cuốn tiểu thuyết ư? Wow! Cho cháu biết ông đang viết gì thế“.
”À chỉ là về cuộc sống của một cậu trai thời kỳ chiến tranh thế giới“.
”Thú vị quá, sau này ông sẽ xuất bản và cho cháu đọc chứ?” (He he, thú thực ra thì đề tài nghe chả thú vị tẹo nào cả)
”Chắc chắn rồi, nhưng để xem họ có chịu cho tôi xuất bản hay không đã chứ, ha ha…”
Tôi hỏi ông tại sao giá rét thế mà ông vẫn viết. Và ông viết được bao nhiêu rồi? Ông nói rằng ông rất thích viết hơn nữa bây giờ cuộc sống ngoài viết và tivi ra, ông còn biết làm gì. Nhưng bù lại, viết khiến ông cảm thấy mình có ích, và là niềm vui, thú vui chẳng khác gì một người lành lặn. “Niềm vui hay hạnh phúc là ở trong mỗi chúng ta cô bé ạ!” Tôi không bao giờ quên câu này. Bạn đẹp thì sao, giàu thì sao, nghèo thì sao, què cụt hay lành lặn?
Chỉ cần trong lòng mình bạn tự khiến mình hạnh phúc thì mọi thứ phân biệt trên sẽ trở nên vô nghĩa? Ông nói rằng thực ra, ông rất hay để ý mỗi lần tôi đi qua chào ông vì mấy lẽ, vì chúng tôi rất hay chạm mặt nhau, vì ông chả thấy có ai cũng thích ven sông và giá lạnh như ông cả và vì lúc nào tôi cũng cười rất to để chào ông.
Tôi nói rằng hôm nay tôi rất vui vì vừa được làm một việc rất thú vị ông bảo tôi thích lắm hả, vậy thì hãy đứng ở bờ sông hét to lên một cái đi, thử xem sao. Ông vừa nói xong, tôi cười ngặt nghẽo. “Hét lên! Nào! Làm đi!” Tôi hét thật, hét thật to, rồi lắc đầu thật mạnh, tóc rũ cả ra, rồi lại cười, cảm thấy cuộc đời sao thú vị. Ông giơ ngón cái gật gù:
”Tuyệt vời, đáng lắm!“. Có lẽ tôi sẽ nói chuyện với ông già này nhiều hơn?
Về nhà, đi qua lobby, thấy ông da đen trực cửa to uỵch nhìn tôi cười nháy mắt “Này, cô gái vui tươi, điều gì làm cho cô vui thế?” Tôi nhận thấy bạn bè mình nói đúng, mỗi lần tôi vui, cứ tự nhiên người khác nhận thấy và vui “lây” theo!
Ngủ đã, tối đấy tôi nấu cơm rất ngon và rửa bát, không đùn đẩy cho thằng em trai nữa. Chắc nó đặc biệt lúc nào cũng thích tôi vui như vậy!
Buổi sáng, đến tiệm nail. Tôi không nói gì, chỉ nói chuyện linh tinh, thế rồi…
”Em tìm được anh chàng đấy chưa”
Hix, tôi không biết nói dối, nên ngập ngừng và nói:
”Dạ, hôm qua em tìm được địa chỉ, có thể là nơi làm việc, nhưng không chắc có gập được không?“.
”Em đuổi anh về để tự đi tìm một mình nhé?“.
”Không, trên đường về, tình cờ em nhớ ra thôi?“.
Anh chủ cười:
”Các cô gái bây giờ ghê gớm lắm ha“.
”Ha ha, cũng thường thôi?“.
”Em thích đi học trang điểm không? Có bà bạn làm ở spa, anh dẫn em tới em nhé?“.
Mắt tôi sáng rực:
”Dạ vâng!“.
”Chiều nay nhé“.
”Vâng“.
Anh chủ thật là tốt!
Buổi chiều, anh lái ô tô đưa tôi đi xuống tận chợ Tàu, rẽ vào một góc phố nhỏ có một tiệm spa lọt thỏm của người Hoa. Bên trong, nhân viên lại là người da trắng, khách cũng toàn người rất sang trọng, chỉ có bà chủ người Hoa ngồi quầy thu tiền và tiếp khách.
Thấy họ giỏi thật đấy. Bà chủ vừa nhìn thấy anh chủ đã cười toe toét và làm luôn một tràng tiếng Quảng Đông, hai người vừa nói vừa nhìn tôi (eo ôi cái cảm giác như bị bán lên biên giới vào ổ cave í vậy). Anh chủ gọi tôi lại, giới thiệu:
”Đây là Mei Cho chuyên gia trang điểm“.
”Đây là Hà Kin, cô gái muốn học trang điểm, chỉ là vài mẹo nho nhỏ, ha ha“.
Bà chủ có ánh mắt rất sắc sảo và một dáng vẻ quý phái, nhìn tôi cười rất lịch sự.
”Cô là người Việt Nam à? Tôi rất thích những đường nét đặc biệt của cô (chắc ý là khuôn mặt của tôi). Khuôn mặt này mà trang điểm thì thú vị đây!”
Cũng hơi chột dạ, vì nếu phải bỏ tiền ra để học thì tôi sẽ không có tiền, mấy thứ này rất đắt đỏ. Tôi định bụng trở về sẽ hỏi anh chủ sau. Bà chủ nói rằng ở đây có một cô gái cũng là người Việt đang học make up, có thề chúng tôi sẽ làm bạn. Tôi để ý lúc tôi bước vào, mấy nhân viên ở đây đều nhìn tôi, có một cô còn nháy mắt, thấy bớt xa lạ. Cuối cùng, anh chủ bảo sẽ cho tôi xuống đây một tuần hai buổi học trang điểm.
Trên đường về, tôi nói rằng tôi không có tiền để học make up. Anh vừa lái vừa mỉm cười, im lặng một lúc, rồi nói:
”Anh thấy em có năng khiếu mà. Đừng lo, học đi, bả đó là bạn tâm giao của anh, không tiền nong chi đâu!“.
”Cố lên nhé!”
”Thật ạ, dạ vâng“.
Tự cảm thấy mình may mắn.
”Em sẽ học thứ ba thứ sáu nhen“.
Chiều về nhà, lại hỏi cậu em:
”Có ai điện thoại không?“.”Không,“
Ghét thật, hôm nay thì phải đi làm rồi chứ, phải đưa tờ giấy rồi chứ, không lẽ chả quan tâm tới mình à? Thế phí bao công đi tìm à? Tức quá, nhưng mà… có thể mụ trợ lý ỉm đi thì sao? Nhỡ đâu nàng ta có tình ý hay thậm chí là bạn gái của Ryan thì sao nhỉ?
Hừm, ghét thật, chờ thêm mấy hôm nữa xem sao.
Thứ ba, tôi đi học make up buổi đầu tiên. Cảm thấy ngài ngại hay sao đó. Buổi đầu tiên, tôi chỉ có ngồi xem họ làm tóc và make up. Cô nhân viên nháy mắt hôm nọ rất nhiệt tình cho tôi xem, tuy nhiên không nói quá nhiều vì vừa trang điểm vừa nói nhiều bất lịch sự.
Tôi chỉ thích xem cô ấy phối màu. Điểm đặc biệt là, họ có mấy bộ trang điểm khác nhau, mỗi đối tượng là một bộ, không giống như ở Việt Nam, lúc nào cũng kè kè duy nhất một cái hộp trang điểm to đùng, ai cũng như cừu Dolly!
Tôi gặp cô gái nhân viên người Việt kia lần đầu. Cô gái đó bằng tuổi tôi, da trắng bóc, tóc dài, trông cũng dễ thương, giọng lơ lớ nửa Nam nửa Bắc, trông đối ngược với tôi. Cũng đang ở đây học việc. Ngồi nói chuyện, được biết gia đình cũng kinh doanh nail, ở tận khu Harlem, sang đây cũng được vài năm, đang học đại học gì đó.
Buổi chiều, cô gái đó xin về sớm vì có “bạn” tới đón. Tôi nhìn qua, một anh chàng khá thấp, chỉ khoảng mét sáu mấy, nhưng khuôn mặt nói chung là… đẹp trai, hừm. Anh ta làm tôi để ý bởi vì, nhìn vừa châu Á vừa… Hispanic. Hix hix, chẳng biết là chủng tộc gì. Tôi dự định sẽ hỏi lại cô bạn kia ngày hôm sau.
Thế rồi, thứ tư thứ năm… tuyệt nhiên không một cú điện thoại, một cái email. Tôi chắc rằng tờ giấy nhắn của tôi đã bị ỉm đi. Và thực ra tôi cũng không “máu” lắm hay sao đó! Nhưng rồi tôi quyết một lần, “trót thì trét“.
Cô trợ lý kia đã vô tình để lộ một thông tin, đó là lúc cô ta hỏi: “Ryan Xas you mean?”, “Ý chị là Ryan Xas?“. Nghĩa là tên anh có thêm chữ “as” đằng sau, tôi đã bị thiếu. Tôi bắt tay vào viết cái email lần cuối (tự nhủ) với cái đuôi as đằng sau!
Anh chủ vẫn hay liếc xem tôi có tìm ra “thủ phạm” không? Tôi bảo chịu rồi, anh bảo tôi đừng buồn. Anh rất hay kể cho tôi nghe chuyện tình yêu “xa xưa” của anh, “nhiều dữ vậy rồi mà giờ lại cô đơn đấy”, mắt hấp háy.
Hôm nay thứ sáu, trời lạnh nhưng sạch sẽ và khô thoáng. Là ngày…Valentine. Anh chủ đề nghị tôi lên tiệm buổi sáng giúp việc vì ngày đó đông khách, chiều hãy tới spa để học make up. Buổi sáng đông thật, các nàng thi nhau tới tân trang móng tay móng chân để đi chơi. Lúc đó tiệm vắng cũng thành đông, làm việc không xuể. Hôm đó tôi được ngồi vẽ mệt nghỉ.
Mệt nhoài, 12 giờ trưa, anh chủ bảo tạm nghỉ đã, rồi rủ tôi đi ăn. Tôi và anh ta đi vào một quán ăn Ý ngay gần tiệm để về cho nhanh. Chả hiểu sao cả buổi cứ ngồi nhìn tôi ăn, làm tôi ngại quá cứ cúi xuống cười một mình.
Tôi phải xuống spa, anh chủ bảo: “Chiều về sớm nhé, giữ sức khỏe“.
Trên đường xuống spa, tôi thấy cứ buồn buồn sao vậy. Hôm nay là ngày Valentine, chả có gì đặc biệt, được cái thiên hạ ai cũng xinh đẹp. Hừm, thôi kệ, cũng quan trọng gì!
Hôm đó spa rất đông, tôi cũng phải xắn tay vào làm việc chứ không được nhìn, cũng được sờ nắn trên những trường hợp “dễ chữa”, sau đó vẫn về tay chuyên gia chỉnh sửa lại. Một ngày bận rộn và được thực tập đáng kể. Cô gái người Việt cứ hát là lá la, hừm, có bồ nó khác. Sướng thế! Hôm nay chắc họ phải làm việc đến đêm mất. Nhưng tôi và cô gái kia xin về sớm, vì tôi khá mệt, và nàng kia cũng phải đi Valentine.
Đi xuống bến tàu, hít một hơi thở dài, lại nghĩ giá mà có một anh đẹp trai diễu đi diễu lại thì hay biết mấy nhỉ? Tôi lại nhìn thấy cái đôi của cô người Việt kia ngay bến đối diện. Bận quá tôi cũng chưa kịp hỏi anh ta là người nước nào. Thấy tôi, cô nàng mỉm cười, anh bồ cũng nhìn tôi, và tận khi đã lên tàu rồi (lên trước tôi) anh ta vẫn liếc liếc tôi. Đúng là đàn ông nhỉ! Các đôi dập dìu qua lại dù sao tôi đã quen ngày Valentine lúc nào cũng cô đơn rồi, nên chả buồn mấy! Đi qua ven sông, thấy ông già đang lăn xe đi dọc, chắc ông đi đâu đó. Tôi lại “Hi”, ông bảo: “Chúc mừng Valentine cô bé dễ thương“. Tôi nói với lại: “Cháu không có Valentine“. “Ồ có chứ!“. Tôi cười và muốn hét lên, chả hiểu sao lại phấn khích thế!
Về nhà, check mail, thấy thư đã đi, nhưng chẳng thấy reply. “Thì cũng đến thế mà thôi“.
”Có ai gọi điện không?“.
”Không!”
Vẫn “Không!“. Cả nhà đã ăn cơm xong, tôi mệt ơi là mệt, ngồi ăn cơm vừa xem ti vi.
Điện thoại reo ngay bàn ăn cơm. Hờ hững tôi nhấc:
”Alô“.
”Xin chào, tôi có thể nói chuyện với Hà Kin hay không?”
”Hà Kin đây, ai đấy?“.
”Xin chào, đây là Ryan…
phần 9
Em biết không, anh đã đi tìm em. Anh cứ đứng ở bến tàu là tìm em, hy vọng có thể có cơ hội bắt được một ánh mắt của em, nhưng chỉ là vô vọng. Anh nghĩ có thể em đã có bạn trai, em…
“Xin lỗi? Ryan nào ạ?“.
Thoáng hững hờ, thoáng sững sờ, và rồi… thực sự bất ngờ. Thực sự là tôi không dám chắc đó có phải là chàng Ryan tôi kiếm tìm vất vả bao lâu nay hay không nữa, cho đến khi tôi nghe được câu tiếp theo:
”Ôi đôi mắt gây đau đớn, em đã quên anh rồi sao?”
”Ôi wow xin chào… anh khỏe không?“.
”Cực kỳ khổ sở cho tới khi nhận được email của em. Điều gì khiến rất lâu em mới viết cho anh thế? Anh nhớ em vô cùng“.
Hix, không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, tuy nhiên vẫn là sự hoài nghi, hung biết là nhớ thật hay là “ngoại giao” đây?
”Anh nhận được email lúc nào? Và… đấy là cái nào?” (Lúc đó tôi không còn khái niệm cái email nào là “trúng” nữa, vì tôi gửi theo tất cả các khả năng và không cả thèm check xem cái nào đi cái nào về nữa, cũng hơi chán rồi mà!)
”Đêm qua, anh mới chỉ nhận được đêm qua, vui sướng tới phát điên nhưng phải nín thở hôm nay mới dám gọi cho em. Cảm ơn Chúa, đó đúng là em!“.
A thì ra email của tôi đã đi được đến đích. Vậy là bao nhiêu nỗ lực cũng được đền đáp. Một bài học tuyệt vời của cuộc đời, không bao giờ nên bỏ cuộc! Tôi chỉ muốn kể ngay. ra một tràng cho anh biết cuộc hành trình đi tìm anh khổ sở thế nào, cho anh biết cái lý do mãi tới ngày hôm nay tôi và anh mới gặp được nhau, nhưng sau đó tôi chỉ cười (có lẽ hạnh phúc và bất ngờ quá chăng?):
”À đó là cả một câu chuyện dài, ha ha“.
”Em biết không, anh đã đi tìm em. Anh cứ đứng ở bến tàu là tìm em, hy vọng có thể có cơ hội bắt được một ánh mắt của em, nhưng chỉ là vô vọng. Anh nghĩ có thể em đã có bạn trai, em…
”Khoan đã, anh đã đi tìm em sao?” (AHHHHHH, anh cũng đi tìm tôi đấy các bạn ạ. Nhưng mà ít nhiều tôi còn thông tin chứ anh ấy chẳng biết tôi ở đâu mà tìm).
”Yes, như một thằng điên!”
Tôi chợt nhớ ra tôi đã từng để lại một mảnh giấy “quan trọng” ở văn phòng của anh mà. Anh phải nhận được từ lâu rồi chứ.
”Này, em tới nơi làm việc của anh để đi tìm anh đấy vào hôm thứ bảy. Nhưng anh nghỉ, anh không nhận được cái tờ giấy nhắn em để ở đó à? Em gửi cô trợ lý ấy“.
”Tờ giấy nhắn nào?” (hix, ức thế, còn không biết là cái note nào. Đúng là mụ trợ lý khốn nạn!) “Em đưa cho ai hả?” “Hừm, có thể cô ấy đã quên không đưa lại cho anh“.
”Hoặc là vì cô ấy là bạn gái của anh nên cô ấy ghen, he he?“.
”KHÔNG, cô ấy không phải là bạn gái của anh. Anh không có bạn gái…”
(Có phải là đang tự “lộ hàng” đấy không nhỉ? Cố tình chứ?)
”Nhưng có thể cô ấy muốn làm bạn gái của anh“.
”ÔI KHÔNG, không đời nào, không thể …”
Và hai chúng tôi cùng cười. Tiếng cười của anh trong điện thoại vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Tôi cảm nhận được thế. Nếu có hỏi tôi một trong những giây phút hạnh nhất của cuộc đời tôi là lúc nào thì tôi sẽ trả lời là lúc này đây.
”Nhưng thế còn em thì sao? Em cũng có bạn trai đúng không? Anh đoán em có rồi… em bận bịu với bạn trai của em…
”Oh, em à? Em nghĩ em có rồi, nhưng… anh nhìn thấy anh ta chưa? Vì em vẫn chưa thấy anh ta“.
Và lại cười. Có lẽ màn “thăm dò” nhau đã được giải tỏa.
”Anh không thể chờ nổi để hôm nay gọi em. Nếu em không thấy phiền, bây giờ anh đưa em đi chơi được không? Em đang ở đâu, anh sẽ tới đón.
Cái gì cơ? Ngước nhìn lên đồng hồ, 9 giờ hơn. Kể ra bây giờ đi vẫn được đấy, không biết ý bố mẹ thế nào.
Ngoài trời tuyết lại lất phất bay rồi. Nhưng mà… kể cả bố mẹ không cho tôi đi tôi vẫn cứ đi. Và tôi sẽ đi!
”OK, anh tới đón em ở trạm tàu điện ngầm nhé“.
Dập máy rồi mà người tôi vẫn run lên. Tôi đã rất giỏi khi nói chuyện bình tĩnh được như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn mà tôi đã quá nhiều lần hạnh phúc - thất vọng - từ bỏ - quyết tâm - bất ngờ - hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ có bạn trai, cũng chưa bao giờ yêu cả. Cảm giác thế này tôi cũng chưa bao giờ có được. Có thể tôi yêu rồi thì sao? Hay là tôi chỉ đang sung sướng với niềm vui của một kẻ chiến thắng? Tôi không biết, tôi sẽ thử mình?
Mặc quần áo, phải ngồi trang điểm lại thật xinh, vì lúc đó trông tôi rất mệt mỏi và xấu xí, thậm chí tóc tai còn bết cả lại vì lạnh quá. Nhưng người ta bảo, khi tinh thần phấn chấn thì tự nhiên con người sẽ trở nên rạng rỡ. Mà rạng rỡ là điểm mạnh của tôi. Tôi muốn đôi mắt mình sẽ phải thật đẹp. Tôi hồi hộp mong chờ được nhìn lại vóc dáng tuyệt vời ấy của anh. Tôi sẽ tự hào lắm đây vì đêm nay, đêm Valentine, tôi được đi cạnh một người đàn ông đẹp!“.
Không dám nói với mẹ là con đi chơi… Valentine, vì bố mẹ sẽ ngất trên giàn quất mất. Nhưng tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đi về nhà muộn.
”Mẹ ơi, cho con đi ra Times Squares nhé, xem không khí Valentine“.
”Ra xem thiên hạ ôm nhau à?”
”Vâng, ra xem bọn nó ôm nhau“.
”Đến khổ con tôi (ơ). Mặc ấm vào và về sớm nhé“.
”Ôi vâng, là lá la…“.
Có lẽ hôm nay là một ngày suôn sẻ. Ít khi nào tôi gặp nhiều may mắn như thế. Đứng chờ xe bus đỏ, tôi ngắm các đôi dập dìu đứng tâm sự. Đôi nào trông cũng hạnh phúc. Mọi ngày tôi sẽ ghen tị đấy, nhưng hôm nay, họ sẽ phải ghen tị với tôi. Chỉ ít phút nữa thôi, khi chiếc xe bus chở tôi ra bến tàu điện ngầm, tôi sẽ cũng được “dập dìu” như thế.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, gió lành lạnh, tự nhiên tôi nghĩ về ông già tật nguyền hay viết tiểu thuyết và thấy thương ông lắm. Giờ này có những tâm hồn cô đơn như vậy ở đâu đó Nhưng chắc gì ông đang cô đơn? Có thể ông đang viết sách và quên hết mọi chuyện thì sao. Tôi nghĩ tới anh chủ, cũng đang cô đơn hay bên cạnh một cô Việt kiều nào đấy, biết đâu. Tôi nghĩ tới họ vì cả hai đã chúc tôi có một ngày Valentine may mắn.
Tôi đã tới bến. Đứng chờ phía bên trong, ấm áp vô cùng. Tôi được “chỉ định” đứng chờ ở phòng chờ bên trên. Tôi đi đi lại lại, chốc lại ngó vào cái ca bin soát vé cười với ông soát vé một cái. Ông ta nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc lại thêm người nữa thắc mắc sao cô nàng này lại “đáng yêu” thế nhỉ? Cứ thấy dòng người từ dưới tàu đi lên là tôi lại ngó. Anh vẫn chưa tới. Tôi đứng nhìn ra bên ngoài cửa kính của phòng chờ, ngắm tuyết lất phất rơi, ngắm những cặp đôi hối hả qua lại, ngắm một cô bé con vừa đi vừa hét, ngắm dòng sông thâm đen phía xa xa… tất cả đối với tôi đều mang cảm giác bình yên.
”Chào em“.
Tôi đã lờ mờ nhìn thấy bóng phản chiếu của tấm kính cho tới khi người ấy tiến lại thật gần và đứng sau lưng tôi cất tiếng chào nhẹ như hơi thở. Người đàn ông cao ráo mặc áo choàng đen, một hình ảnh quen thuộc, vì tôi đã nhìn anh như vậy lần đầu tiên.
”Hi“. Một nụ cười tôi gửi anh qua tấm kính. Rồi tôi quay lại.
”Em chờ anh có lâu không? Anh xin lỗi, tàu hơi muộn chút“.
”Không, OK mà. Quan trọng là em có thể gặp được anh“.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối và ngượng lắm, chắc mặt và tai đỏ phải biết. Nhưng tôi hay biết chữa ngượng bằng cách cười rất “hồn nhiên“. Và cả hai lại cùng cười. Hôm nay, anh có mái tóc dài hơn một chút, hàng râu quai nón đã tỉa ngắn lại chỉ còn hai mái tóc mai rất dài, khoác một chiếc áo choàng đen. Anh đẹp và nổi bật tới mức không ai đi qua mà không ngắm nhìn anh và… nhìn tôi. Tôi có được một cảm giác hãnh diện và may mắn chưa từng có. Anh chìa tay ra, muốn nắm tay tôi. Thoáng do dự, và tôi nắm tay anh, tim đập loạn nhịp.
Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ đi đâu đây? Anh lại cúi xuống, nhíu mày, cười và nói:
”Anh có thể đưa em đến một nơi thật đặc biệt hay không?”
”Đặc biệt thế nào?“.
”Rồi em sẽ thấy!” Nháy mắt.
Và trên tàu, tôi đã bất ngờ khi được nghe kể rằng anh đã đi tìm tôi khổ sở thế nào…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]