Anh ta đến Việt Nam cho dù là mục đích gì thì cũng ko phải là điều tốt đẹp
Sau khi từ Thái Lan trở về cuộc sống của bọn họ vẫn diễn ra bình thường chỉ cho đến một ngày
Hôm đó Trần Đạt đang làm việc như mọi ngày trong phòng làm việc riêng của mình thì có một cuộc điện thoại từ một số máy lạ gọi đến anh nhấc máy thì hơi hốt hoảng khi đầu giây bên kia lên tiếng
- Xin chào! Cậu Trần Đạt
- Là anh! Anh vẫn chưa chết?
- Làm sao tôi có thể chết đc tôi còn rất nhiều thứ chưa làm đc. Ko nói nhiều với anh nữa hôm lúc 2h chiều gặp anh ở khu đất hoang trên đường S nếu như anh ko đến tôi cũng ko ngại mà ra tay từ chỗ của Thẩm Minh đâu ( Trung Thành nói)
Nói rồi anh ta cúp máy để lại cho Trần Đạt một vẻ mặt thất thần rồi anh nhìn đồng hồ đã là 1h15' đi đến đó cũng phải 45' nên anh ko suy nghĩ đc nhiều và đi luôn
Khi anh vừa ra khỏi công ty thì Đỗ Minh cũng đi lên phòng của anh thì ko thấy anh đâu cả trong lòng cô tự nhiên có cái cảm giác bất an giống như 6 năm về trước cái ngày đi công tác cuối cùng của bố mẹ cô
Cô liền đi xuống gặp Đỗ Phương cô nói với Đỗ Phương rằng
- Chị! Trần Đạt hẹn em 1h20' lên bàn công việc mà giờ lại ko thấy đâu cả
- Em bình tĩnh đi lỡ như cậu ta đc Trần Hùng cử đi công việc đột xuất thì sao để chị lên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-mot-dem-tran-tu-xuan/1720782/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.