Sáng hôm sau anh từ từ mở mắt và tỉnh khi anh tỉnh dậy người anh nhìn thấy đầu tiên là Đỗ Phương cô đang đứng bên cửa sổ nhìn thôi cũng biết cô đã thức trắng cả một đêm, cô thấy anh tỉnh dậy rồi cô liền chạy lại hỏi
- Anh có sao ko? Trong người còn thấy ko khỏe chỗ nào ko?
- Tôi ko sao chỉ là chỗ hôm qua trúng đạn hôm qua còn đau. Mà hô qua cô là người đã cứu tôi ( Trần Hùng hỏi)
- Đúng rồi chị ấy ko những là người đã cứu anh ngày hôm qua mà còn là người lấy đạn ra và băng bó vết thương cho anh nữa ( Trần Đạt ở bên ngoài đẩy cửa đi vào trên tay còn cầm một tô cháo do Đỗ Minh nấu đem vào cho Trần Hùng)
Ko biết từ đâu Đỗ Minh cũng đẩy cửa đi vào nói thêm vào 1,2 câu
- Nhờ anh mà chị tôi hôm qua thức trắng cả đêm đó
- Thôi Đỗ Minh đừng nói nữa lo mà thay đồ đi làm đi kìa hô nay em chuyển đến bộ phận mới đó ( Đỗ Phương quay ra giục Đỗ Minh)
Rồi Trần Đạt và Đỗ Minh cũng biết lẳng lặng mà bước ra ngoài để lại cho 2 người một ko gian riêng. Đỗ Phương đi đến bên giường của anh ta cầm lấy tô chóa mà Trần Đạt đang để trên bàn nhẹ nhàng đút cho anh ta, ăn đc mấy miếng thì Trần Hùng lên tiếng
- Coi như tôi nợ cô sau này nhất định sẽ báo đáp
- Anh chỉ cần ko xía vào chuyện của tôi là báo đáp tôi rồi ( Đỗ Phương nói)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-mot-dem-tran-tu-xuan/1720750/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.