Sau khi biết đã cắt đuôi đc bọn chúng cô liền gọi điện cho Trần Đạt
- Bọn chúng bị cắt đuôi rồi giờ tôi sẽ đưa anh cậu đến bệnh viện
- Ko đc chị ko thể đưa anh ấy đến bệnh viện bọn chúng nếu biết anh ấy ở trong bệnh viện thì sẽ cho người đến giết tốt nhất là đưa về nhà em đi ( Trần Đạt nói)
- Nhưng bây giờ anh cậu đang mất rất nhiều máu nếu giờ đưa về nhà cậu e là ko kịp ( Đỗ Phương nói)
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ( Trần Đạt quấn quýt hỏi)
- Đưa về nhà tôi đi ( Đỗ Phương đề nghị)
Bây giờ quả thật chỉ còn có cách đó chứ anh cũng ko biết phải làm sao nữa nên liền đồng ý. Cô lái xe đưa anh về nhà mình, Đỗ Minh đã đứng đợi ở dưới tòa chung cư con cẩn thận đem theo một miếng vải để che chỗ bị thương lại. Hai người vất vả lắm mới đưa anh lên đến nhà đc cô thì thầm hỏi Đỗ Minh
- Hai đứa nhỏ ngủ rồi hả
- Chị về trễ như vậy tất nhiên là ngủ rồi ( Đỗ Minh trả lời)
Hai người ko nói gì nữa quay ra xem vết thương của Trần Hùng thì thấy càng ngày càng chảy nhiều máu, cô cởi bỏ lớp áo ngoài của anh ra từng thớ thịt dần hiện rõ dưới mắt cô. Anh ta có một thân hình rất đẹp nhưng nó sẽ đẹp hơn nếu ko có những dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Cô xe xét tình hình đc một lúc thì Trần Đạt tới anh liền chạy ngay lại chỗ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-mot-dem-tran-tu-xuan/1720749/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.