"Hi. Mr. Choi."
Gặp được khuôn mặt quen thuộc tại sân bay, Choi In Seop kinh ngạc a lên một tiếng.
Lee Da Young phấn khích nói: "Cần một người trong văn phòng tới hỗ trợ hiện trường nên tôi đã cạnh tranh rất khốc liệt để tới được đây đó."
"Mọi người đều loạn cả lên. Chúng tôi đã mở một cuộc bốc thăm. Tổ trưởng Hong đã nói là sẽ được thưởng nếu đổi phiếu cho chị ấy, nhưng chẳng ai thèm nghe cả. Chỉ có một mình trưởng phòng Cha nói rằng không rút trúng lá thăm mới là người may mắn thôi!"
Cô ấy luyên tha luyên thiên đủ chuyện cùng Choi In Seop với khuôn mặt đầy phấn khích.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Hawai, nên thật sự rất phấn khích. Hôm qua tôi còn không ngủ được cơ."
"Tôi cũng vậy, cũng có hơi nôn nao một chút."
Sau khi nghe thấy Choi In Seop hơi ngại ngùng đáp lời, cô ấy liền mừng rỡ nói: "Đúng nhỉ? Đúng thế đó! Chị tôi còn nhìn tôi rồi chê tôi quê mùa nữa kìa. Ngoại quốc thì tôi chỉ mới đi Nhật Bản du lịch đúng một lần duy nhất thôi, nên là tôi căng thẳng lắm. Tiếng Anh cũng không giỏi nữa chứ, ư, anh In Seop giỏi tiếng Anh không?"
"À... một chút..."
"Đúng vậy. Tương tự nhau cả thôi. Mặc dù người Hàn Quốc đều được học tiếng Anh ở trường nhưng trong thực tiễn thì ai cũng yếu cả."
"Vậy sao."
Choi In Seop gượng gạo cười cố phụ hoạ theo ý của cô ấy. Thực tế thì do cậu đã quyết tâm không sử dụng tiếng Anh dù chỉ một chữ tại Hàn Quốc nên mới thế, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.