[Vâng, con yêu mẹ. Con cũng vậy. Con sẽ về ngay khi công việc được sắp xếp. Vâng. Gửi lời hỏi thăm của con tới cả nhà nhé.]
Nhìn cậu nói con yêu mẹ thêm vài lần nữa mới chịu cúp máy, Lee Woo Yeon hỏi: "Không thấy chán sao?"
"Vâng? Gì cơ ạ?"
"Lần nào nói chuyện cũng tựa tựa nhau mà."
Choi In Seop chỉ có thể nói chuyện riêng với gia đình ở Mỹ. Trong điều kiện làm việc, Choi In Seop đã yêu cầu nhất định phải gọi điện thoại ba ngày một lần cho họ. Chừng đó thì cũng không có gì đáng ngại nên Lee Woo Yeon đã cho phép cậu làm như thế. Nhưng mỗi khi nhìn Choi In Seop dính chặt lấy điện thoại nói những lời tình cảm tha thiết tới mức nổi da gà thì hắn thấy không dễ chịu chút nào.
"Cậu dùng giọng điệu như thế nói chuyện với gia đình à?"
"Cách nói của tôi thì làm sao mà anh lại thế?"
"Chắc chắn là khác với bây giờ."
Choi In Seop cảm thấy cậu nên nhanh chóng xuất phát trước khi Lee Woo Yeon lại gây sự vô ích vậy nên cậu khởi động xe.
Ngay khi đi vào đường lớn, trời bắt đầu mưa xối xả. Choi In Seop bật cần gạt nước mưa rồi báo một tiếng cho Lee Woo Yeon: "Bên ngoài đang mưa ạ."
"Tôi biết."
"Chỉ có mỗi một chiếc ô trong xe thôi."
Rõ ràng hôm qua khi cậu kiểm tra dự báo thời tiết thì không hề nói là trời sẽ mưa. Choi In Seop lẩm bẩm và di chuyển tay lái với khuôn mặt lo lắng.
"Chúng ta dùng chung là được chứ gì."
Lee Woo Yeon đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474776/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.