"Tôi sẽ ra ngoài rồi quay về ngay. Đừng có bày trò mà ở yên đó đi nhé."
Lee Woo Yeon vừa đi ra hướng cửa chính vừa nói với cậu. Lee Woo Yeon đã tuyên bố sẽ không cho Choi In Seop ra ngoài trước khi cậu trả lời. Lời nói của hắn là sự thật.
Choi In Seop vẫn chưa thể nhận lại quần áo từ hắn, cậu vẫn đang trong trạng thái quấn ga trải giường sinh hoạt. Phòng thay đồ nơi có quần áo của Lee Woo Yeon đã được gọi người tới tháo bản lề rồi thay bằng cửa sắt mất rồi. Là loại cửa mà dù có đập bằng búa 100 ngày cũng không nhúc nhích miếng nào.
Đã là ngày thứ ba rồi. Choi In Seop đang cố gắng chịu đựng.
Nếu bị một con hổ vờn chơi trong một thời gian, thì đến lúc nó nảy sinh chán ghét cậu sẽ bị nó cắn chết, đến lúc nó đói thì nó sẽ vồ tới và nuốt cậu vào bụng nhưng tuyệt đối nó sẽ không bao giờ thả cậu ra. Vậy nên tuyệt đối không được tham gia vào trò chơi của hắn.
Ngoại trừ việc cậu không có quần áo mặc và không được tự do, thì cuộc sống ở đây không có gì bất tiện cả. Vì lịch trình bận rộn nên Lee Woo Yeon gần như luôn vắng nhà và Choi In Seop chỉ cần trông nhà một mình là được.
Vấn đề lớn nhất là cậu đã không thể gọi điện được cho ba mẹ trong bốn ngày rồi. Cậu đã hứa cứ ba ngày một lần, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, vậy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/474771/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.