Tại văn phòng vẫn chưa có nhân viên nào đi làm, ngay khi bật đèn và bước vào chưa được bao lâu thì họ nhìn thấy giám đốc Kim hì hục chạy tới. Trưởng phòng Cha đã nắm bắt được mức độ nghiêm trọng của vẫn đề khi nhìn thấy bộ dạng hớt hải từ đầu tới chân, mặc nguyên bộ đồ đi tập rồi đội nón tới đây của giám đốc Kim.
"In Seop à, cậu đứng ở đây đợi một lát."
Giám đốc Kim nói với Choi In Seop rồi đi ngang qua hành lang tiến vào văn phòng. Kế đó, trưởng phòng Cha cùng Lee Woo Yeon cũng đi theo sau.
Sau khi xác nhận là đã đóng kín của phòng, giám đốc quay người lại, hỏi: "Lee Woo Yeon. Là cậu đúng không?"
"Gì cơ ạ?"
Lee Woo Yeon ngồi xuống ghế sopha nhìn giám đốc Kim với vẻ mặt, anh đang nói cái gì thế.
"Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa. Sao tự nhiên Kang Young Mo lại bị tấn công từ phía sau chứ?"
"Để xem nào. Có khi nào là bị cướp không?" Lee Woo Yeon qua loa trả lời. Đó không phải là một phản ứng bình thường khi nghe tin diễn viên đồng nghiệp đang quay phim cùng mình bị tấn công và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Kể cả nửa câu không dùng kính ngữ đi chăng nữa thì hắn chưa bao giờ thốt ra câu lo lắng cho Kang Young Mo ra khỏi miệng.
"Kẻ cướp có bị điên không khi mà đánh người nổi tiếng ngay trung tâm thành phố hả?"
Lee Woo Yeon cười tươi, nói: "Chắc là một tên cướp bị điên thật rồi."
Giám đốc Kim hỏi thẳng: "Kang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-khong-luong-truoc/269493/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.