Cô thẫn thờ bước ra khỏi công ty, lên taxi cô đã gọi trước đó, ngồi trong xe ánh mắt cô nhìn xa xăm, trong đôi mắt đó chứa biết bao nhiêu tuổi buồn, sự căm phẫn xen lẫn sự đáng thương. Đôi mắt cô lúc nào cũng u buồn, nhiều khi cô mỉm cười nhưng nụ cười ấy đầy giả tạo.
Cô kêu bác tài xế đầu bên đường, cô muốn đi dạo một lát cho thoải mái tinh thần, cô mỉm cười, nụ cười ấy chứa biết bao nhiêu sự chua xót cho thân phận người con gái ấy. Cái tuổi của cô đáng ra phải được đi học, giao lưu bạn bè, rồi gặp ý trung nhân đời mình nhưng lại trớ trêu thay cô phải cưới người không yêu mình, bây giờ người mà chồng mình yêu thương cũng trở về, An Nhiên lắc đầu nhẹ một cái rồi thở dài trong vô vọng.
Trên đường bắt đầu đổ mưa, ai ai cũng vội vàng chạy kiếm chỗ núp mưa, bây giờ trên đường chỉ còn bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái bi thương. Dường như ông trời cũng đang thương cho số phận của cô, mưa bắt đầu lớn dần cuốn trôi đi hết những giọt nước mắt lăn trên má cô.
Đi một hồi thì cũng tới biệt thự, cô vô hồn bước vào, Mộng Hoa thấy cô ướt như chuột lột liền chạy đi lấy khăn rồi ra đỡ cô vào nhà.
" Thiếu phu nhân sao lại dầm mưa thế này "
Cô không trả lời, vòng tay ôm Mộng Hoa rồi bật khóc, thấy cô chủ như vậy cô cảm thấy buồn theo, chưa bao giờ Mộng Hoa thấy cô chủ mình yếu đuối như vậy. Cô đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hon-nhan/1189115/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.