Cô ta bị đẩy ngã đau nhưng không quên lườm An Nhiên.
" Cô đẩy tôi "
" Suỵt " Dạ Liên đưa ngón tay lên miệng
" Là tôi cầm tay cô ấy đẩy cô, có gan thì đứng lên đẩy lại tôi "
Cô ta đứng dậy phủi bụi dính ở đằng sau rồi quay qua nói với An Nhiên.
" Không có ngài Dạ Liền để coi ai chống lưng cho cô "
Đột nhiên từ đằng sau lại có tiếng nói vang lên:
" Còn tôi thì sao? "
Tất cả đều quay sang nhìn vì giọng nói này không lẫn vào đâu được không ai khác chính là Nhậm Minh Uy.
" Bạch Tiêu Tiêu cô hay lắm " anh dùng ánh mắt viên đạn nhìn ả khiến ả run sợ. Tuy anh ghét An Nhiên nhưng người của anh chỉ anh được phép bắt nạt còn người khác thì không.
Anh tiến tới kéo cô ra khỏi người Dạ Liên, anh ghé tai cô thì thầm:
" Cô câu dẫn đàn ông hay đó "
Anh phóng mắt qua nhìn Bạch Tiêu Tiêu giọng đầy uy hiếp:
" Cô dám đẩy Mạc An Nhiên " anh nhấn mạnh câu nói
" Tôi tôi… tại cô ta đụng tôi "
" Hình như tôi nghe là cô ấy xin lỗi cô rồi "
" Đúng cô ta xin lỗi rồi "
" Xin lỗi rồi tại sao cô đẩy An Nhiên, tiền lương tháng này của cô sẽ không có cô xuống làm nhân viên vệ sinh đi để cô ấy thế chỗ cô "
" Sao ạ… không được công việc tôi đã nổ lực lâu nay sao lại để cô ta thế "
" Tôi là chủ tịch hay cô là chủ tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hon-nhan/1189103/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.