Lúc ấy cho dù cô cầu xin anh, khóc trước mặt anh, anh vẫn lạnh lùngbuông lời lạnh lẽo: "Không phải tôi đã cảnh cáo cô sao? Đã làm đừng hốihận."
Cô hối hận biết bao, nước mắt lại không ngừng rơi, cô quánông nỗi, quá thiếu suy nghĩ, đáng lẽ cô không nên chọc anh thêm, nhưngmà lòng ngực của cô, khi nghe anh nói câu lạnh lẽo đó, không hiểu vì sao lại đau đớn, lại kéo dài một hồi tê tái.
***
Bây giờ Hạ Đồng đã hiểu vì sao trong quy tắc, có một quy tắc là nấu ăn ngon, đó là vì Ân Di nấu ăn rất ngon, anh muốn ăn những món ngon như những món củaÂn Du nấu. Vì sao trong quy tắc phải nghe theo lời anh, vì Ân Di luônlàm theo ý anh.
Hạ Đồng còn đang định lật trang tiếp theo thìmột tiếng mở cửa phòng làm cô hoảng hốt làm rơi quyển sổ trên tay, vộilau lau vài giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt đầy hoảng loạn cùng sợ sệt,vội vàng cất quyển sổ vào vị trí cũ, sau đó đứng thẳng người nhìn raphía cửa.
Bà quản gia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt già dặn vốnnghiêm nghị lặp tức sắc mặt đỏ lên vì tức giận, bà nhìn cô, rõ ràng rấttức giận nhưng đang cố kìm chế.
-Quản gia, cháu... cháu...-Hạ Đồng nén sợ hãi lặp bắp nói
-Không phải quy tắc đã nói không được lên phòng này hay sao?-quản gia khuôn mặt nhăn lại, đầy tức giận hỏi
-Cháu... cháu... chỉ là...-cô làm sao nói cô không cố ý vào đây chứ, cô khôngphải cố ý nhưng mà chính cô lại không kìm lòng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266906/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.