Hạ Đồng khóc một hồi cũng ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ lấm lem nước mắt ngước nhìn Lăng Hạo, cô nở nụ cười thật tươi với anh, nói:
-Bây giờ em lại là Lâm Hạ Đồng vui vẻ rồi!
-Nhóc con, vui buồn thất thường rất dễ bị trầm cảm.-Lăng Hạo cười cười ghẹo cô
-Thật sao? Em không muốn biến thành một cô gái bị trầm cảm đâu a.-Hạ Đồng quýnh qua quýnh quýt
Lăng Hạo phì cười.
-A, anh chọc em.-Hạ Đồng phồng mang trợn má, đánh nhẹ vào vai anh
Lăng Hạo bật cười, đúng lúc thang máy mở cửa, Lăng Hạo mới bế cô ra khỏi thang máy đi một mạch dừng trước chiếc xe thể thao vàng đen.
Anh mở cửa đặt cô vào chiếc ghế phụ bên cạnh ghế lái, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
-Em không muốn vào bệnh viện.-Hạ Đồng gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, y như đứa trẻ sợ đến bệnh viện sẽ bị tiêm thuốc
-Vì sao?
-Em ghét mùi của bệnh viện.
-Chỉ đến xem chân em bị làm sao thôi, sẽ nhanh lắm.-Lăng Hạo y như dỗ một đứa trẻ
-Không thích.
-Hay là sau khi xem xong anh dẫn em ăn kem.
-Còn phải ăn bánh macaron, bánh su kem và trà sữa caramen.-Hạ Đồng cười tinh ranh đòi hỏi
-Giỏi lắm nhóc.-anh xoa xoa đầu cô
-Hì hì.
Lăng Hạo nhấn ga chầm chậm chạy đi, một lúc sau anh cho xe dừng trước bệnh viện tư nhân Nhân Vương, Lăng Hạo vẫn bế cô lên đi vào trong, cho đến khi bác sĩ cùng vài y tá xem chân cho cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-hoang-gia/2266900/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.