Chương trước
Chương sau
MÀN 2
NHỮNG KỴ SĨ LẠC ĐƯỜNG
Họ là những kỵ sĩ anh dũng nhất.
Nhưng ai cũng đều sợ sức cuốn hút khi tình yêu đến gần...
----------
Hết một ngày xui xẻo, cả người tôi giống như rời ra từng mảnh, đứng cũng không vững nữa, vừa về đến nhà là ngã ngay vào chiếc giường nhỏ của mình, há miệng hớp lấy không khí giống như là cá vậy. Nhưng mẹ nói đó là cách giải phóng áp lực rất tốt!
Tôi ngủ thiếp đi trong cái tư thế "hớp hớp không khí" ấy, quên luôn cả thay quần áo, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái nữa chứ...
NGÀY HÔM SAU: PHÒNG THỂ DỤC TRƯỜNG ÚC VĂN
Phòng thể dục trường Úc Văn mới vừa được xây xong hồi tháng trước, lần đầu tiên chúng tôi được đến đây, bên trong bài trí thật là sang trọng. Lúc đầu do xây phòng thể dục này, học sinh toàn trường đều phải góp tiền, tôi cũng góp hết 5 đồng (không biết viên gạch nào là tiền của tôi biến thành nữa). Nhưng A Mộc lại nói, 5 đồng tiền của tôi chẳng mua nổi nửa viên gạch?
Hôm nay trong phòng thể dục đông như kiến, đặc biệt là đội nhí nhố của trường Úc Văn, chiếm hết hai phần ba khán đài phía trên. A Mộc nói đó là ưu thế của đội nhà. Oa! Thật là có khí thế!
Đột nhiên, A Mộc ngồi kế bên tôi ôm bụng la lên: "Ui da... Đau quá!..." Thấy vẻ mặt đau khổ của A Mộc, tôi quả thực phục sát đất tài diễn xuất của cậu ấy.
"A Mộc, cậu sao thế?" Tôi vội "quan tâm" hỏi.
"Đau... đau bụng... Ui da... Đau bụng quá!..."
Tôi vội vàng kêu lớp trưởng đang ngồi sau một dãy ghế: "Lớp trưởng! A Mộc bị đau bụng! Tớ dẫn cậu ấy đến phòng bác sĩ xem xem thế nào?"
Lớp trưởng hốt hoảng vò đầu đứng dậy: "Hả?... Thôi, được rồi, cậu mau đưa cậu ấy đi đi!"
Được sự cho phép của lớp trưởng, tôi vội vàng đưa A Mộc vẫn còn rên rỉ bắt đầu chen ra khỏi khán đài chật ních người. Vừa chen ra chúng tôi vừa cố nén cười.
NHÀ VỆ SINH LẦU 1
"Ha ha, A Mộc giả thật khéo! Xem ra dì cho cậu đi học lớp biểu diễn cũng hay đấy chứ?"
"Được rồi, đừng có nịnh nữa! Nhanh trùm cái này lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi!" A Mộc nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái khăn trùm đầu to đùng mà cậu ta đưa cho: " Ủa? Sao lại trở thành như vầy? Không phải đã nói là đội nón và đeo kính đen là được hay sao?"
"Đồ ngốc! Đội nón và đeo kính đen sẽ gây sự chú ý của người khác, không an toàn!" A Mộc la.
"Nhưng cái này khó coi quá!..." Tôi nói.
"Cậu có đội không? Cậu không đội thì tớ đi một mình!" A Mộc nói xong, đội cái khăn lên đầu, chỉ chừa hai mắt và lỗ mũi thôi, và dợm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Ê, chờ chút! Tớ đội lên là được chứ gì." Tôi miễn cưỡng đội cái khăn ấy lên đầu, nhưng cũng hoài nghi: có thực là sẽ chẳng có ai nhận ra chúng tôi không? Có phải là quá hoang mang rồi không? Cuối cùng, tôi cũng tin ở A Mộc, cậu ấy luôn đúng mà, cậu ấy nói không có vấn đề, thì nhất định sẽ chẳng có vấn đề gì.
Tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn theo sau A Mộc chạy về phía sân bóng rổ. A, mặc dù là vì người yêu trong mộng Hàn Vũ, nhưng hành vi này của chúng tôi không hay cho lắm, dù sao cũng là phản bội lại trường mình, nghĩ đi nghĩ lại thực cảm thấy cũng có lỗi.
Vào lại sân bóng rổ, chúng tôi như bị tiếng cổ động như sóng dậy làm cho ngất đi, thì ra đội viên của trường trung học Thanh Phong đã vào sân rồi.
Tôi và A Mộc vội vã trùm kín đầu, liều mạng chen vào đội ngũ của trường Thanh Phong. Chết thật! Trước mặt chúng tôi chính là đám nhí nhố của trường Úc Văn, tôi sợ họ nhận ra hai tên phản đồ là tôi và A Mộc, như thế chúng tôi sẽ chết chắc. Nhưng A Mộc nói, muốn làm được việc lớn thì phải có tinh thần không sợ hy sinh, cho nên cậu ấy bây giờ như có được sự thong dong của một vĩ nhân.
Còn tôi thì sao? Chẳng thể nào thong dong cho được, vấn đề là ở chỗ bây giờ tôi chẳng biết là mình phải làm "việc lớn" gì, chẳng lẽ cổ vũ cho Hàn Vũ là một "việc lớn khó bì" hay sao? Ừ, tôi cũng không biết nữa, cho nên trong lòng còn chút lo lắng.
Oa, chẳng trách đội trường Thanh Phong từ trước tới giờ vẫn được mọi người hoan nghênh như thế, thì ra cả đội đều đẹp trai! Chẳng giống gì với trường chúng tôi, chỉ là một đoàn quân xấu xí, cho nên từ chỗ của chúng tôi nhìn ra, thấy nữ sinh trường Úc Văn đang đứng với vẻ mặt sầu não. Thật đáng thương.
Ngôi sao hàng đầu, chủ lực của đội trường Thanh Phong, hoàng tử trong mộng của nữ sinh toàn thành phố chính là Hàn Vũ, bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng không khí trên sân bóng đã nóng lên rồi. Những vận động viên đứng bên sân đều làm vài động tác khởi động, nhìn lên những cô nữ sinh hâm mộ mình đang hét lên. Tôi ở trong số đó cũng cảm thấy rất vui.
"Đám nữ sinh vô tích sự này, chỉ là mấy anh chàng đẹp trai thôi mà, làm gì mà hét lên ghê thế? Thực chẳng có từng trải chút nào." A Mộc trề môi nói.
"Nhưng mấy anh chàng này quả thực cũng đẹp trai mà!" Tôi nói.
A Mộc vẫn dẩu mỏ: "Đồ ngốc! Đẹp trai thì sao nào? Một thục nữ chân chính phải có cử chỉ đúng mức, xử sự đường hoàng. La hét om sòm như bọn họ thực chẳng ra thể thống gì, chỉ có cái là làm mất mặt nữ sinh chúng ta thôi."
Oa! Tôi giương đôi mắt tôn sùng nhìn A Mộc. Cậu ấy quả không hổ là thần tượng của tôi, thật là có khí phách, nếu mình có chút xíu nào thì tốt quá.
"Nhanh nhìn này! Hàn Vũ đến rồi kìa!" Không biết ai đột nhiên la lớn lên như thế.
Cả sân bóng đột nhiên như dừng hẳn lại, do kích động quá độ nên trở thành yên ắng. Hai giây sau, bỗng náo động trở lại! Có vô số nữ sinh do tim đập nhanh quá mà ngất xỉu, âm thanh vang từ miệng của những cô gái hâm mộ như muốn phá vỡ trần nhà.
Trời ơi! Hàn Vũ đến rồi kìa!
Anh ấy thật là đẹp trai quá! Còn đẹp trai hơn cả trong tivi và hình trên báo chí nữa! Hôm nay, anh ta mặc bộ đồ thể thao màu trắng, phối với mái tóc màu hạt dẻ, thực giống như "thiên sứ" vậy! Mắt anh ấy sao mà sáng thế, dường như có thể thấy được ánh sáng phát ra từ đó vậy! Vẻ mặt anh ấy thật là ung dung, xem ra anh ấy đã quá quen với cảnh này rồi.
Tôi phải hết sức khống chế sự kích động của mình. A Mộc nói, cần phải nhu mì dịu dàng, không được để mất mặt! Um, tôi nhất định làm được. Mặc dù tôi rất muốn la lớn lên, rất muốn làm mấy cái động tác si cuồng kia, nhưng vì không để A Mộc mất mặt, vì muốn có khí phách giống như A Mộc, tôi quyết tâm chịu đựng.
Lúc ấy, Hàn Vũ cởi áo khoác ra, để lộ ra chiếc áo đồng phục của đội bóng rổ trường Thanh Phong mang số 22 cùng cơ thể với những đường nét hoàn mỹ và cơ bắp rắn chắc.
Oa... Anh ấy ăn cái gì mà lớn và thân hình đẹp đến thế?
Tôi dường như nghe cả tiếng nuốt nước bọt của cô nữ sinh đứng phía sau. Hu hu, tôi cũng muốn nuốt nước bọt nữa đây này! Hàn Vũ ơi! Bạch mã hoàng tử trong mộng của tôi ơi! Anh quả thực muốn trái tim em nhảy vọt ra ngoài sao? Tôi không thể nào nhịn nổi nữa phải kêu...
"A... Hàn Vũ đẹp trai quá! Người anh sao đẹp quá! Hàn Vũ, em yêu anh!!..."
Ủa? A... Có nhầm không vậy? Tôi vẫn chưa kêu lên mà! Thế thì là ai chứ? Âm thanh sao mà lớn thế? Thật điên cuồng! Thật là...
Tôi ngất xỉu!
Nhưng vẫn còn kịp thấy A Mộc đứng kế bên, một tay giữ chặt chiếc khăn trùm đầu, tay kia huơ huơ lon Coca khổng lồ chạy bổ nhào về phía lan can bảo vệ. Tôi thề là cái lon Coca kia tuyệt đối là cái lon to nhất ở đây! Chẳng biết A Mộc lấy nó ở đâu ra nữa, rõ ràng cậu ấy không mang theo mà. Lại còn cái giọng của cậu ấy nữa chứ... Hỏng bét, còn điên cuồng hơn cả so với cái bọn điên cuồng kia nữa.
Tôi giận lên: "A Mộc! Cậu làm sao thế? Cậu không cho tớ hét lên, còn cậu sao lại hét to thế? Không phải cậu nói như thế là mất mặt lắm sao?
A Mộc trừng mắt nhìn tôi: "Đồ ngốc! Cậu không biết thế nào xoay xở sao? Hành vi của con người phải tùy lúc mà thay đổi! Chẳng trách thành tích của cậu kém thế!" Nói xong, A Mộc liền xoay đi vừa la hét vừa vẫy vẫy cái lon Coca.
Hừ? Tôi động não... "Xoay xở?" Hình như là rất có lý... Nhưng sao A Mộc cứ nói mấy câu lằng nhằng thế không biết. Thật chẳng hiểu nổi.
Thôi, dù sao làm theo A Mộc chắc chắn là không sai. Nghĩ đến đây, tôi liền la hét giống như A Mộc vậy. Hi hi! Có thể hét lớn để cổ vũ cho thần tượng như thế quả là đã thật đấy!
Hàn Vũ của chúng ta sao mà đẹp trai thế... Mỗi cử chỉ của anh ấy hấp dẫn cứ như là một ngôi sao. Chúng ta có được một thần tượng như thế là rất tự hào đó! Chúng tôi yêu hết mọi thứ của Hàn Vũ: tài hoa này, kỹ thuật chơi bóng này, thân hình cường tráng này, khí phách này, nụ cười mỉm và cả số áo 22 của anh ấy nữa...
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, liền hỏi lớn: "Oái! A Mộc ơi, sao số áo của Hàn Vũ là 22 nhỉ?"
A Mộc khinh khi liếc: "Sao cậu cái gì cũng không biết hết vậy? Chẳng lẽ cậu không biết ngày sinh của anh ấy là ngày 22 à? 22 tháng 12 đấy? Đồ ngốc ạ!"
Tôi như ngớ ngẩn, lảm nhảm nho nhỏ: "Ờ... thì ra là thế... Ái... mình cứ cho là Hàn Vũ lợi hại như thế, phải chi ngày 1 là tốt hơn..."
Bụp! A Mộc không hề nương tay nện cái lon Coca quá khổ kia vào đầu tôi.
"A Mộc! Đau quá!"
Chỉ thấy gương mặt cậu ta lộ vẻ bất nhẫn, buồn bã nói: "Thôi đi! Cậu có phải vô tri đến thế sao? Cậu không phải cố ý giả ngốc trách móc tớ chứ? Trong đội bóng làm gì có số 1."
"Hả? Không có số 1? Sao thế được?" Tôi ngạc nhiên gương mắt nhìn.
lắc đầu: "Thượng đế ơi!... Cậu quả thật là cái gì cũng không biết thật? Chẳng trách thành tích lại kém thế! Chắc tớ phải lên một lớp bồi dưỡng kiến thức cho cậu quá!"
LỚP HỌC HONEY
Vào lớp đi! Vào lớp đi!
Người giảng bài hôm nay là học trò A Mộc, một người thông minh xinh đẹp, ai nhìn cũng thích, xe nào nhìn cũng muốn chở đi? Chính là tớ đây!
Vỗ tay cổ vũ cái coi nào! Ha ha ha.
(Tiểu Chí: Tự giới thiệu mình sao mà dễ nghe thế! Còn lúc giới thiệu tớ thì lại biến thành xấu xa như thế! Tức chết đi được!)
Nội dung chủ yếu của tiết học hôm nay chính là bổ sung kiến thức về bóng rổ, được thiết kế đặc biệt dành cho học trò dốt siêu cấp Dương Tiểu Chí.
(A Mộc hư, tớ đâu có kém cỏi đến thế chứ?)
Tất cả những người nào yêu thích bóng rổ và yêu thích anh chàng đẹp trai Hàn Vũ hãy vào đây mà nghe giảng!
Mọi người có bao giờ nhìn thấy các đội viên mang số hiệu 1, 2, 3 trong các cuộc thi đấu bóng rổ chưa nào? Không có đâu, muốn biết tại sao không? Hi hi hi, để tớ giải thích cho mà nghe.
Bởi vì trong thi đấu bóng rổ, nếu khi cần phạt ném bóng 2 lần, trước khi vào lần ném phạt thứ nhất, trọng tài sẽ giơ hai ngón tay lên, có nghĩa là được ném phạt 2 lần. Vào lần phạt thứ hai thì ông ta chỉ giơ 1 ngón tay lên, có ý là chỉ còn 1 lần phạt nữa. Ngoài ra, nếu vận động viên phạm luật trong 3 giây, trọng tài sẽ đưa 3 ngón tay để biểu thị. Khi đội bóng đổi người hay cầu thủ phạm luật, trọng tài cũng sẽ giơ các ngón tay lên để biểu thị số áo của đội viên. Như thế, nếu cầu thủ mang số 1, 2, 3 thì sẽ rất dễ dẫn đến hiểu lầm trong thi đấu. Cho nên, số áo của các cầu thủ bóng rổ là từ 4 đến 15.
Nhưng ở giải NBA (Liên đoàn bóng rổ Mỹ) là ngoại lệ. Họ có thể cho phép cầu thủ chọn bất kỳ số áo nào sau số 4 cho mìn, nhưng không được vượt quá con số 55. Dennis Rodman là người đầu tiên dám dùng số áo 91 cho mình, nhưng để có thể khoác chiếc áo này, anh đã bị NBA phạt khá là nhiều tiền.
Hi hi! Sao nào? Có thú vị không? Có phải là tớ hiểu biết cũng nhiều nhiều đấy chứ? Bây giờ bắt đầu ngưỡng mộ tớ rồi phải không? Ha ha ha...
(Tiểu Chí chua chát: nói xong rồi thì xuống mau đi chứ, còn đứng đó mà tự khen mình nữa, che hết chỗ mọi người xem sách này!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.