Một,nàng, mĩ, nữ.
TiêuHằng Uẩn đưa tay thu dọn đống báo cáo còn chưa kịp xử lí, trước khi chuẩn bị vềnhà, mới đến phòng họp đi lĩnh “Lễ vật” của anh── một nàng mỹ nữ.
Nhìnkhuôn mặt mịn màng trắng nõn ngủ ngon trên sô pha , hàng mi khép lại, viền mắthơn ửng đỏ tóc dài cuộn sóng vờn quanh dung nhan mĩ lệ,một chiếc áo sơ mi mỏngmanh dán lên những đường cong tròn trịa đang phập phồng rất có hứng thú, phíadưới chiếc váy ngắn bó sát lộ ra một đôi chân thon dài xinh đẹp gợi cảm.
Thậtđúng là một mỹ nữ.
Mà rõràng chỉ cần là bản thân là đàn ông, đều muốn làm ra hành vi phạm tội đối mỹ nữnhư cô.
TiêuHằng Uẩn nhìn vài giây, vừa quay đầu lại, mới phát hiện một đám đàn ông háo sắcnhất loạt lộ rõ vẻ thèm thuồng, nhìn thấy những ánh mắt đăm đăm như sài lang hổbáo đứng ở đằng sau, anh liền hỏi. “Các cậu vì sao còn chưa về nhà? Hôm nay tấtcả làm thêm giờ hay sao?”
“Ách……”Vấn đề đưa ra thật sắc bén, vài anh đồng sự nam đặc biệt quay lại công ty xemtrò vui sờ sờ cái mũi không đáp lời.
“Chỉ cóem và luật sư Thiệu luật sư tăng ca.” Thấy không khí trầm mặc trong phòng, TiểuHải lấy can đảm thú nhận.
TiêuHằng Uẩn mệt mỏi liền một mình ngồi xuống sô pha.
“Là aiđưa tới? Ai ký nhận?” Anh hỏi máy móc.
“Khôngbiết là ai đưa tới.” Thân là hội trưởng triệu tập hội sắc lang Tiểu Hải giảithích. “Vừa lúc em cùng luật sư Thiệu phải rời khỏi đây, mở cửa ra đã thấy côấy nằm ở trước cửa văn phòng chúng ta rồi.”
“Chonên các cậu liền đem cô ấy nhặt vào đây?” Những người này chỉ số thông minhcộng lại có nổi một trăm hay không? Tiêu Hằng Uẩn vô lực xoa thái dương. “Khôngbáo cảnh sát cũng không đưa đến bệnh viện? Ngược lại gọi điện thoại thông báocho tất cả đồng nghiệp nam đến xem náo nhiệt?”
Đối mặtvới những lời chất vấn này, người ngày hôm qua vừa mới ra viện, Thiệu luật sưđứng xa xa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như thể không liên quan đến mình.
Có loạichủ tử như thế này, Tiểu Hải chỉ có thể ra sức cứu vãn , một bên ai oán cảmthấy da đầu mình đủ cứng để đi luyện thiết đầu công. “Vốn, vốn chúng em cũngđịnh đưa tới bệnh viện, nhưng mà ở trên người cô ấy phát hiện phong thư này……”
“Thưđâu?” Tiêu Hằng Uẩn cũng không ngẩng đầu lên, gẩy gẩy ngón tay.
TiểuHải vội vàng cung kính khom khom lưng, trình lên chứng cớ.
“ThỉnhThánh Thượng xem qua.” Còn không quên chân chó nói thêm một câu.
TiêuHằng Uẩn nghiêng đầu liếc mắt một cái, lắc đầu, thở dài.
Anh đếnrốt cục cái nghiệt gì , lại thu thập được nhiều dị thú quý hiếm có hành vi cổquái tha vào sở sự vụ như vậy?
Mở láthư ra, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ ngay ngắn.
HằngUẩn: Trong nhà gặp đại nạn, sự tình nguy cấp, không thể không đem em gái Hoa SơTâm phó thác cho cậu. Thỉnh niệm ở đôi ta mười mấy năm giao tình cùng quan hệgiữa cậu và Sơ Tâm ngày xưa , thu lưu cô ấy mấy ngày, đợi khi sự việc được giảiquyết, ngày khác tất sẽ tới tận cửa đáp tạ đại ân.
[ps:Bởi vì thời gian cấp bách không kịp giải thích nguyên nhân với Sơ Tâm, bởi vậylừa cô ấy uống thuốc ngủ, sau vài tiếng đồng hồ sẽ tỉnh dậy, thỉnh chớ lolắng.]
Bạn hữu: Hoa Khi Quỳ
Hoa KhiQuỳ? Chưa từng nghe qua.
Tronglá thư nếu thiếu cái ps kia, thật sự anh còn nghĩ người nào trong tiểu thuyếtvõ hiệp đi ra cơ đấy.
“Tiểu Hải,báo cảnh sát.” Tiêu Hằng Uẩn chậm rãi, tao nhã đem lá thư nhét trở lại phongthư, thản nhiên phát ra mệnh lệnh khiến mọi người kinh ngạc.
“Báocảnh sát?!” Tiểu Hải là đêm nay được chỉ định là người phát ngôn , đầu một cáiphát ra tia kinh ngạc. “Nhưng mà, luật sư Tiêu, cô, cô ấy không phải là em gáicủa bạn anh sao?”
“Hơnnữa hai người còn có 『quan hệngày xưa 』.”
“HoaKhi Quỳ tôi không biết.” Tiêu Hằng Uẩn đáp. “Hoa Sơ Tâm tôi cũng không ấntượng.”
Thái độvân đạm phong khinh, không chút nào thương hương tiếc ngọc , sau một hồi trầmmặc rất lâu, rốt cục bị mọi người lôi ra chặt chém.
“Luậtsư Tiêu, có thể là anh quen biết người ta nhưng mà anh đã quên mất hay không?”Lời nói sắc bén!
“Đúngvậy! luật sư Tiêu, anh đối với mọi người trí nhớ gần đây không được tốt lắm.”Bỏ đá xuống giếng!
“Đúngvậy! Lần trước còn đem kiểm sát trưởngKỉ Y Tầm người ta lầm tưởng thành bị cáo.” Họa vô đơn chí!
“Nhớ rõlúc ấy thật …… Khứu.” Lời thoại Quảngcáo !
“Tôi.”Mọi người nhất loạt coi thường, loại quảng cáo này từ tám trăm năm trước cũng dám lấy ra dùng nữa.
“Nóixong chưa?” Uống xong chén trà thứ hai, Tiêu Hằng Uẩn thờ ơ như trước. “Báocảnh sát.”
“Đợichút.” Ở bên ngoài luật sư Thiệu Vũ Cần xem cuộc chiến nửa ngày không thèm lêntiếng , rốt cục cũng mở miệng, cười đến vẻ mặt dâm tướng.
“Nếuluật sư Tiêu không muốn nhận, tôi đây tạm thời thay mặt lĩnh là được, dù saotôi và luật sư Tiêu là bạn bè lâu năm, bạn bè của cậu cũng chính là bạn bè củatôi, em gái của bạn cậu, cũng giống như em gái của tôi, từng có quan hệ vớicậu, lại càng có liên quan tới tôi. Hay là để tôi đem về nhà đi, tôi sẽ trôngnom, chăm sóc đặc biệt.
“ Luậtsư Tiêu……” Mọi người nhất thời thất kinh, nhất loạt nhìn về phía người địnhthần nhàn khí Tiêu Hằng Uẩn.
“Chẳnglẽ anh lại nhẫn tâm nhìn tiểu mỹ nữ hoa như ngọc như vậy , bị hủy trong tay mộttên mặt người dạ thú, khoác áo dâm ma thủ hạ sao?” Tiểu Hải lúc này chính nghĩabộc phát , ngay cả chủ tử cũng không e dè.
“Đúngvậy.” Xét thấy Thiệu luật sư nằm trong “Danh sách” đáng sợ , mọi người đều gậtđầu tán đồng.
ThấyTiêu Hằng Uẩn vẫn là vẻ mặt xem kịch vui chờ anh tiếp tục nói, một chút ý tứđáp lời cũng không có, Tiểu Hải đành phải đáp ứng yêu cầu của người xem, kiêntrì biểu diễn màn thiết đầu công.
“Nóilên vị luật sư Thiệu Vũ Cần này, anh đừng nhìn bề ngoài anh ta là một conngười, kỳ thật thân phận thực sự của anh ta là một tên dâm thú.” Tiểu Hải giảbộ dáng triển lãm giới thiệu sản phẩm, cũng không còn quan tâm tới giờ phút tậnthế sắp đến gần lúc này nội tâm anh chỉ biết mênh mông mãnh liệt.
“Cho dùlà người sói, cũng chỉ có ở thời điểm trăng tròn mới phát tác. Nhưng là anh ấy,một thân trăm phần trăm dâm thú, không cần trăng tròn, cũng không cần biếnthân, chỉ cần ngửi được nữ tính bên người sẽ mê mẩn đánh mất lý trí, sinh rakích động.”
Ở TiểuHải khổ tâm một mình hoàn thành bài giới thiệu “Chương thứ n Chân tướng đại dâmthú ”, nhiệt độ bên trong đột nhiên hạ thấp xuống, trầm mặc yên ắng, thật lâu,mới truyền đến một màn vỗ tay nhiệt liệt, đến từ chính đại dâm thú .
“TiểuHải ơi Tiểu Hải!” Một cánh tay đột nhiên quàng lên cổ Tiểu Hải. “Cậu thật sự làtri kỷ của tôi đấy nha!”
Dâm thúđại nhân vẫn là cười đến vẻ mặt dâm tướng, một mặt kéo anh đi ra ngoài. “Thếnhưng có chuyện tình cậu nhất định không biết rồi! Căn cứ vào nghiên cứu khoahọc, không chỉ nữ tính trong cơ thể phụ nữ có thể khiến cậu mê mẩn, ngay cả namtính trong cơ thể cũng có nha. Cậu nói,đây là không phải rất tuyệt hay không?”
Quảthực rất tuyệt.
Mọingười trầm mặc nhìn tiết mục “Dâm thú bên đường cường thưởng dân nam” kết thúc, trong lòng đều thay Tiểu Hải cầu khẩn mộttiếng, lập tức ném heo qua đầu, đem lực chú ý quay lại đến, nhất trí chờ đợiquyết định của Tiêu đại luật sư.
Xemxong vở diễn, Tiêu Hằng Uẩn cầm lấy tập tài liệu đứng lên, chuẩn bị rời đi. “Côấy tùy ý các cậu xử lý, tôi muốn về nhà đi ngủ, buổi sáng ngày mai còn phải lêntòa án.”
“A……”
TiêuHằng Uẩn mới bước tới cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô chỉcó ở nam giới hạ lưu mới có.
“Lại cóchuyện gì……” Tiêu Hằng Uẩn vừa quay đầu, liền thấy trên sô pha tiểu thư mỹ nữkia, trở mình một cái, đùi ngọc thon dài nghiêng qua, váy ngắn nhích lên, mộtmảng lớn da thịt non mịn trắng nõn phơi bày trong không khí, đung đưa lắc lưtrêu chọc, mà cánh tay trơn nhẵn bên sườn của cô…… , có một vết thẹo màu hồngnhạt rất dài.
TiêuHằng Uẩn tiến lên cầm giữ cánh tay cô, con ngươi đen thâm trầm liếc nhanh, mộtlần nữa nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ ngon kia, trong lòng chấn động.
Chẳnglẽ…… Là cô ấy?
Trongbức thư có nói “Quan hệ ngày xưa”, chẳng lẽ lại là chuyện ngoài ý muốn kia?
Tại caoốc Tôn Duyệt sang trọng lộng lẫy, nằm ở khu vực ngoại thành , khung cảnh nơiđây yên tĩnh vắng vẻ , là nơi ở cao cấp rất được nhiều người mơ ước .
Giờphút này ở trước cửa thang máy sang trọng xa hoa , có một người đàn ông mặc âuphục , nếu bây giờ hóa thân vào cổ đại , trên tay cầm quạt lông nhẹ nhàng nhưmột quý công tử mẫu mực , chính là hình ảnh lúc này thật không tương xứng,phong mạnh mẽ cường tráng đang “khiêng” một người con gái .
Trênmặt anh đã mất vẻ ôn nho nhàn nhã tôn quý của ngày thường , dáng vẻ anh cứ lénlút , chột dạ , nhìn xung quanh khắp nơi , cứ sợ lúc nàyhành động mất thể diệncủa mình sẽ bị người khác nhìn thấy .
“ Đinh“ . Đèn lóe sáng , cửa tháng máy rốt cục cũng mở ra.
Vừa lúcđó, một khuôn mặt chân thành đã làm đứt quãng dự định của anh .
“ Tiêuluật sư , vất vả rồi “ . Bên trong là nhân viên bảo vệ của tòa nhà , vừa tuầntra môt lượt xong , mở cửa là vừa thấy một hộ gia đình trong khu nhà, theo phảnxạ vui vẻ chào hỏi , vừa mới nói xong , lại nhìn thấy người đàn ông điển trai ,thân hình thon dài cao ngất thế nhưng lại khiêng….một cô gái!
Bảo vệtrợn mắt há hốc mồm, cằm không nhịn được thiếu chút nữa rớt xuống .
“ Ừm”
Thôixong rồi , Tiêu Hằng Uẩn trong lòng nghĩ như vậy , vẻ mặt anh vẫn bình thản nhưkhông có gì có thể tác động được anh , biểu hiện trước sau như một , không có vẻ gì là bối rối.
“ Luậtsư Tiêu….” Từ trong sự khiếp sợ vừa mới hoàn hồn , bảo vệ thay anh giữ cửa thangmáy lại , nghiêng người nhường anh đi vào , lại nhịn không được trong lòng trànđầy tò mò đặc biệt quan tâm. “ Vị này là?”
“ Làbạn tôi , uống rượu nhiều quá.”
TiêuHằng Uẩn thản nhiên lướt nhìn ánh mắt đang liếc anh một cái , ánh mắt anh rạngrỡ tràn ngập sự chắn chắn mà không tha cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ uy thế củaanh.
“A,A” bảo vệ nhìn lướt qua , cặp mắt cứ dán lên cái người có đôi chân thon dài cựcxinh đẹp trên vai Tiêu luật sự rồi âm thầm nuốt nước miếng trong miệng.
Chẳngqua là đôi chân này thật đẹp , không cần nhìn mặt , cũng đủ để cho bọn đàn ôngsay mê mất hồn rồi , huống chi người con gái sở hữu cặp đùi đẹp đó tựa hồ vẫncòn trong trạng thái hôn mê, chỉ cần là đàn ông , nhất định sẽ không bỏ qua cơhội tốt này.
Bảo vệtrong lòng âm thầm kết luận cho suy nghĩ của mình , rời khỏi thang máy , đốivới một vị đại luật sư ngày thường bộ dáng rất thánh nhân quân tử này nháy mắtra hiệu “ Tôi hiểu , tôi hiểu. Tôi cái gì cũng hiểu được.”
“ Ônghiểu được cái rắm” . Tiêu Hằng Uẩn trong lòng thầm mắng , lườm bảo vệ đang liếcanh một cái đối với việc bảo vệ cứ nhìn chòng chọc vào cặp đùi ngọc ngà của côgái xinh đẹp trên vai , cảm giác bực mình sâu sắc . Mức độ bực mình này , đạikhái chính là muốn đem mắt ông ta móc ra . Chỉ như thế mà thôi !
Cửathang máy rốt cục cũng đóng lại , Tiêu Hằng Uẩn nhìn chằm chằm vào hình ảnhphản chiếu của mình trên cánh cửa màu bạc , trên vai là thân thể nhỏ nhắn cànglàm tôn thêm vẻ cao lớn của anh.
Nhưngmà từ trước tới nay hình tượng của anh luôn là một vị luật sư nhã nhặn ôn nho,vậy mà bây giờ lại “ khiêng “ một người con gái, quả là thực bất nhã .
nhưngmà , chẳng lẽ anh lại thích dùng loạitư thế dã man khiên lợn rừng săn được trên núi này sao (?
Anhcũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Cô gáinày bị hạ dược , ngay cả đứng còn không vững , cũng không thể nâng được, lạicòn phải chú ý đến cặp công văn của mình , anh đành phải bỏ qua tư thế đẹp đẽ “anh hùng cứu mỹ nhân” , sửa lại thành tư thế “ sơn tặc cướp cô dâu “ , khiêngcô bỏ chạy bằng động tác xấu xí . May mắn , cô rất nhẹ , không đến mức làm suysụp khí khái nam tính của anh .
Tronglòng tràn đầy ý nghĩ phiền muộn, cực vì yêu cầu cao độ tìm được thẻ từ ở trongví da, trước cửa nhà mình luống cuống quẹt nửa ngày , rốt cục có thể trở lạicăn nhà ngọt ngào ấm áp của mình.
TiêuHằng Uẩn một tay đỡ người con gái trên vai của mình đưa tới giường của phòngkhách , mấy ngày gần đây thể lực của anh cạn kiệt một cách nghiêm trọng , mệtđến nỗi thiếu chút nữa là té Trừng mắt với cái người đang ngủ ngon kia , TiêuHằng Uẩn liền ngẩn ngơ mà nhìn cái gương mặt trắng mịn xinh đẹp kia một lúclâu.
Anhthừa nhận khả năng nhận biết người quen của anh quả thực rất kém cỏi , chẳngnhững đã sớm quên tên của cô , nhất thời cũng không xác định được thân phận củacô , nhưng vết thương trên cánh tay của cô…Lại làm anh không thể không để ý đếncô , anh nhìn cô đồng thời nghĩ đến tiểu học muội thời trung học , có thể nàolà cùng một người không ?
Từtrước đến nay , đối với những người con gái xinh anh đẹp không có nhiều cảmgiác lắm , anh cũng tin rằng chỉ cần tắt đèn đi thì cũng đều là 1 dạng , thếnhưng không hiểu sao trong lòng lúc này lại sinh ra một) cảm giác rất khác lạ ,giống như là cảm giác dịu dàng , làm anh không kiềm được mình khẽ vuốt khuônmặt đang ngủ của cô .
TiêuHằng Uẩn nhìn cô một hồi lâu , mới hoàn hồn lại , thay cô đắp lại chăn.
Xem ra, chắc hẳn cô phải ngủ tới buổi sáng ngày mai mới có thể tỉnh được.
TiêuHằng Uẩn mệt mỏi rời khỏi phòng khách , nghĩ đến bao nhiêu công văn giấy tờ cầnxử lí , quyết định tắm rửa xong , nằm ở trên giường xem cho xong rồi mới đingủ.
Đêm nay, nhất định sẽ mơ được một giấc mộng đẹp . Nhất định là vậy đi !
TiêuHằng Uẩn mệt mỏi rời khỏi phòng khách , nghĩ đến bao nhiêu công văn giấy tờ cầnxử lí , quyết định tắm rửa xong , nằm ở trên giường xem cho xong rồi mới đingủ.
Đêm nay, nhất định sẽ mơ được một giấc mộng đẹp . Nhất định là vậy đi ?
Làcái rắm.
Cái gọilà kế họach , chính là chỉ chuẩn bị muốn thực hiện , nhưng còn chưa thực hiệnđược, cũng không chắc chắn nhất địnhlà có cơ hội thực hiện điều đó.
TiêuHằng Uẩn ở trong đầu bắt đầu phác họa từng kế hoạch cho đêm nay, không đến hai mươi phút , mộng đẹp của anh đã bị dậpnát.
Mà lạicòn bị đập nát một cách rất vẻ vang
TiêuHằng Uẩn vừa tắm xong , chậm rãi thư giãn bản thân cho hết mệt mỏi , bước rakhỏi vòi sen để lấy khăn tắm , chợt nghe phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Vừaquay đầu , ra là một khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người đập vào mắt anh , đúnglà người con gái anh vừa mới “ khiêng “ về nhà.
Mà giờphút này , cô không e dè chút nào cứ thế theodõi anh, nếu không phải anh nhanh tay lẹ mắt kéo khăn tắm qua để che dấu phầnhạ thân quan trọng trên người mình , còn đâu trinh tiết khiến người khác phảica tụng, có trời chứng giám đây rõ là mất hết sự trong sạch mà…
TiêuHằng Uẩn rất nhanh chau mày lại , vẻ mặt không được tốt lắm, lạnh lẽo đến runrẩy.
“ Côkhông biết gõ cửa sao ? “
Nếu nhưlà những cô gái bình thường khác, thấy đàn ông khỏa thân , không phải là thétchói tai chạy đi , ít nhất cũng có thể giả bộ che mặt một chút chứ .
Đángtiếc người con gái trước mắt anh hiển nhiên không được liệt vào hạng “ Bìnhthường” như trên , cô vẫn tự nhiên hào phóng đứng như vậy , cũng không có mộtchút ý tứ tránh né hay rời đi.
“Tôikhông thấy gì hết“ . Đôi mắt phương rạng rỡ long lanh rung động lòng người ,khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cũng không có nhiều biểu hiện gì lắm ,giọng nói lạimang theo chút hờn giận ,khiến cho Tiêu Hằng Uẩn dường như nghĩ rằng không phảicô đang giải thích mà là đang“ oán giận “ .
“Ý của cô là muốn tôi biểu diễn lại một lần nữa hay sao?“ Đôi mắt anh mở to có vẻ giận dữ hỏi
Cô lạilẳng lặng đánh giá anh , không hề có ý gì là phản đối câu hỏi vừa nãy của anh ,thậm chí lại giống như đang chờ đợi xem bộ dáng “ biểu diễn “ , không chỉnhư thế , ánh mắt của cô còn vững vàng , chậm rãi nhìn dọc theo ngực anh đixuống phía dưới
Đôi mắt phượng của cô chăm chú nhìn xuống phía dướidường như rất trêu chọc lòng người, chỉ cần là là đàn ông chỉ một cái liếc mắtnày , đối với cô đã ….Khụ , “ Cảm thấy nhộn nhạo”..
Đây làtình huống gì vậy ? Cực lực kiềm nén lửa nóng đang cháy hừng hực ở dưới hạ thân, Tiêu Hằng Uẩn đau đầu nghĩ.
Vừa mớiđây anh còn cho rằng phụ nữ đẹphay không cũng đều cùng một dạng , vậy mà không đến nửa giờ , anh liền tự mìnhphủ định ý nghĩ quá ngâythơcủa bản thân mình.
“ Nếucô không ngại,trước tiên mời cô đi ra đã. “
TiêuHằng Uẩn từ trước đến nay nổi tiếng tính cách tao nhã , cử chỉ cũng nhãnhặn phù hợp với sự nổi tiếng của anh, nhưng là giờ phútnày , anh lại cảm thấy hình tương đoan chính hai mươi tám năm qua của bản thânđã bị thử thách nghiêm trọng, cùng với khăn tắm bên hông anh giống nhau hai uycơ ập đến nhị cập tràn ngập nguy cơ.
“ Vâng“ . Cô lên tiếng , rất dịu dàng mềm mại , ngay cả một âm thanh nho nhỏ như thếcũng tràn ngập sự gợi cảm ái muội , gần như than nhẹcâu hồn
Đợi đếnkhi cô rời đi , Tiêu Hằng Uẩn hít sâu để kiềm nén hạ thân không nên xuất hiệnđang bốc lên , theo bản năng nghềnghiệp của anh lại đang bắt đầu tự động tụng hình pháp.
Theoluật pháp hình sự chương 16 điều 251 quy định về tội xâm hại quyền tự chủ củangười khác, quy định như sau :
Đối vớinam nữ dùng vũ lự, áp bức, đe dọa, thôi miên hoặc dùng các hình thức khác tráivới ý nguyện của người kháclàm tổn hại đến tính tự chủ của người khác, phạt tùcó thời hạn từ ba năm đến trên dưới mười năm.
A !Thật sự là tỉnh cả người nha..
※ ※ ※
Trênđời này có một số việc, không phải dựa vào pháp luật là có thể giải quyết.
Nhìntrước mắt này là một khuôn mặt xinh đẹp , cùng với đôi mắt long lanh động lòngngười đang mở to duyên dángnhìn anh , Tiêu Hằng Uẩn xoa xoa mi tâm , thở dài.
“ Cônói , cô không biết cô là ai? “
“ Vâng.“ Cô gật gật đầu , đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn anh chằm chằm , không kinhhãi cũng không hoảng sợ.
“ Mà côbị mất trí nhớ lại tuyệt đối không sợ hại cũng không lo lắng chút nào ư? »
Cóvẻ không hợp logic , Tiêu Hằng Uẩn nghi ngờ nhíu hàng mi lại , nheo mắt chờ đợiphản ứng của cô.
Cô mởto mắt phượng của mình , hoang mang nhìn anh một lúc lâu , sau đó hé ra một nụcười ngọt ngào sáng lạn . “ Anh là người tốt.”
“ Hỏimột đằng , trả lời một nẻo “ Quân địch lại không chịu hợp tác , anh nhướn màyhỏi tiếp. “ Cô thật sự mất trí nhớ sao?”
“ Dạ. “Mỹ nữ vô tội cúi đầu vặn vẹo ngón tay.
“Cô vìsao dám khẳng định tôi là người tốt? “ Tiêu Hằng Uẩn mất hứng liếc ánh mắt nhìncô.
Nếuthật sự để cho Thiệu cầm thú nhặt cô về nhà , cô gái này đã sớm phó thác tin cậy hoàn toàn , bộ dáng điềm đạm đáng yêu , chả mấymà bị hạ gục , sớm bị ăn sạch sẽ nằm trong bụng tên kia.
Cô bỗngnhiên tiến lên , kề rất gần anh , mắt phượng còn thực sự hi vọng hòa vào đôimắt của anh , một câu không hề liên quan chút nào nhưng lại tràn ngập ái muộibỗng nhiên theo đôi môi đỏ non mềm kia thốt ra.
“ Anhtắm rửa xong hương vị thơm quá.”
Có ý tứgì? Bởi vì mùi sữa tắm của anh mùi hương rất thơm , cho nên anh là người tốt ?
TiêuHằng Uẩn chau mày lại , đối với kiểu “ ông nói gà bà nói vịt “ của cô thì anhchỉ biết nghiến răng nghiến lợi.” Cảm ơn , cảm ơn. “
Đangmuốn quay lại nội dung chính của cuộc nói chuyện này , lại không dự đoán đượccâu tiếp theo của cô lại càng táo bạo thốt ra.
“ Mặtanh đỏ, anh là xử nam(*) sao ?
Xử nam: trai tân
TiêuHằng Uẩn ánh mắt buồn bã , theo hiểu biết của mọi người về anh đều biết đây làđiềm báo Tiêu đại luật sư đang tức giận , hiển nhiên anh đã không hoàn toànkhống chế được tình trạng đang sắp sửa bạo phát.
Cô lạingay lúc tình huống như vậy , có thể thoải mái nói ra những câu này đối với đàn ông hay sao ?!
“ HoaSơ Tâm! “ Tiêu Hằng Uẩn giọng nói nồng đậm vị cảnh cáo nên gọi cả tên lẫn họcủa cô .
“ Ngườinào sơ ý? Sơ ý không chú ý không cẩn thận sao? “ Cô nghiêng đầu hỏi , đôi mắtphương dịu dàng đáng yêu lưu chuyển làm hồn xiêu phách lạc , dáng vẻ khêu gợingây thơ , đủ để cho bất cứ ngườiđàn ông nào cũng không khống chế được .
Cô gáinày căn bản chính là yêu nữ hóa thân! Nói chuyện thì lộn xộn lung tung , nhưnggiơ tay nhấc chân lại yêu mị khiêu khích người khác.
TiêuHằng Uẩn luôn nghĩ sự tự chủ của mình lúc nào cũng cực kì kinh người, nhưng đốimặt với biểu hiện ngọt ngào ngây thơ mê người như vậy , trong đầu anh vẫnthoáng tưởng tượng muốn đem cô đặt ở dưới thân mình , kích động mà nhiệt tìnhhôn môi.
Nơi đâykhông nên ở lâu, Tiêu Hằng Uẩn không nghĩ lãng phí thời gian cùng cô nữa, quyếtđịnh trở về phòng ngủ.
“Bêntrong có gian phòng dành cho khách, đêm nay cô ngủ ở đó.”
Anhthản nhiên dặn dò, ánh mắt thâm u mà lạnh đến thấu xương.
“Bấtluận có phải là cô thật sự mất trí nhớ hay không, buổi sáng ngày mai suy nghĩkĩ rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục. “