Tạm biệt mấy giang hồ thứ thiệt ra về, tôi nghe trong lòng vừa mắc cười vừa bực bội. Thiệt tình không nghĩ con quỷ kia còn có miếng võ ẩu cỡ này. Cũng hên, gặp mấy ảnh là giang hồ tầm bậy chớ giang hồ thiệt thì chắc người tui cũng thủng lỗ chỗ, lão Ngọc có biết chắc cũng chỉ mang sữa tới bệnh viện thăm chớ chẳng làm được gì hết trơn. Có điều cũng không lo lắng lắm, bởi theo lão Ngọc cái thứ gái công sở ít va chạm chỉ kiếm được mấy giang hồ như bữa nay là cùng, giang hồ có máu mặt, làm được việc đâu phải là thứ bạ ai nhờ cũng ra mặt.
Tôi chui về nhà, đóng cửa phòng kín mít. Rút điện thoại ra bấm số con quỷ, bóp mũi cho nghẹt lại:
- Trang phải không em?
Giọng con nhỏ tỉnh queo:
- Dạ đúng rồi đó. Khuya vầy còn gọi em chi vậy, bộ anh buồn đột xuất hả?
Ngon lành nha. Tôi bắt đầu khoái con nhỏ này rồi đó. Ăn nói cũng biết móc họng một cây à nha. Tôi run giọng nói vô máy:
- Em đừng giỡn nữa Trang. Anh biết lỗi rồi. Anh xin lỗi em nha Trang.
Giọng con quỷ làm bộ hốt hoảng:
- Trời đất ơi anh bị sao dzậy Long? Anh đâu làm gì có lỗi với em đâu, anh chỉ có hăm em chút xíu, sờ mó em chút xíu, cái đó đâu tính là lỗi đâu anh.
Giọng tôi khổ thấy thương luôn:
- Thôi mà em. Anh biết cái đó là lỗi của anh rồi. Em bỏ qua cho anh đi nha.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-cong-so/2576754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.