Chương trước
Chương sau
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhịn không được nhướng mày, nói:
“Cốc thiếu hiệp, thật vậy sao?”
Cốc thiếu hiệp suy yếu nói không ra lời. Cốc Nhụy đứng ở bên cạnh, tựa hồ là sợ Cốc thiếu hiệp lại ngất xỉu nhanh kêu hắn hai tiếng. Cốc thiếu hiệp cũng không có đáp lại, không biết có phải ngủ rồi hay không. Cốc Nhụy nói:
“Hay là để ca ca nghỉ ngơi một chút đi, có cái gì sau hãy hỏi lại cũng không muộn.”
Nghê Diệp Tâm không hỏi nữa, liền vẫy vẫy tay. Sau đó bốn người họ cùng đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng, Nghê Diệp Tâm liền nói:
“Cốc thiếu hiệp tuyệt đối là mất máu nhiều cho nên đầu óc không tỉnh táo, thế nhưng lại nói dối trắng trợn.”
“Cái gì?”
Quan Trang gãi gãi sau đầu, vẻ mặt mê mang. Thập Nữ cũng thực mê mang, hiển nhiên là không có hiểu.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Cốc thiếu hiệp nói là một hắc y nhân che mặt.”
Nghê Diệp Tâm tiếp lời:
“Các ngươi xem, đại hiệp quá thông minh. Đang ban ngày ban mặt, đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân che mặt. Cái tên che mặt kia tuyệt đối đầu óc bị hỏng rồi. Buổi tối mặc y phục dạ hành ta có thể lý giải, nhưng là ban ngày sợ người khác nhìn không thấy hắn sao? Mà mấy người trong viện căn bản không thấy được ai khả nghi. Hắc y nhân che mặt là do Cốc thiếu hiệp bịa đặt. Ta cảm thấy không có người đó tồn tại.”
Quan Trang cùng Thập Nữ lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Đúng là như vậy, ban ngày ban mặt thanh thiên bạch nhật hành hung người đã thực nghênh ngang, còn mặc y phục đen đúng là sợ người khác nhìn không thấy.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Không phải người nào cũng giống đại hiệp, buổi tối cũng có thể mặc y phục trắng đi thám thính.”
Nghê Diệp Tâm thuận tiện còn phun tào Mộ Dung Trường Tình một chút. Mộ Dung Trường Tình trước nay đều chỉ mặc quần áo màu trắng, dù ban đêm đi thăm dò cũng sẽ không đổi quần áo khác. Buổi tối đích xác thực bắt mắt, có điểm giống gặp quỷ.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên bị phun tào, duỗi tay liền vỗ lên mông Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, cũng may không có kêu ra tiếng. Bất quá Quan Trang cùng Thập Nữ đều thấy được, xấu hổ nhanh chóng đem tầm mắt dời đi.
Nghê Diệp Tâm tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.
“Ta đang nói chính sự đó, đại hiệp đừng có nháo.”
“Ta sao không thấy ngươi là đang nói chuyện đứng đắn.”
“Ta đang phân tích về hung thủ nha, còn không đứng đắn à?”
“Ngươi nói hung thủ là ai?”
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:
“Ta thật ra có một suy đoán, nhưng còn chưa có đủ chứng cứ.”
“Là ai?”
Mộ Dung Trường Tình hỏi. Vừa rồi Nghê Diệp Tâm còn không hiểu ra sao, hiện tại ngược lại đột nhiên lộ ra tươi cười, thật sự làm người ta khó hiểu.
Quan Trang cũng hỏi:
“Rốt cuộc là ai? Ân công đã biết sao?”
Nghê Diệp Tâm thần bí cười, ra hiệu mọi người đi theo. Sau đó bọn họ liền trở về phòng, còn đem cửa phòng đóng kín. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới ngồi xuống, thần thần bí bí nói:
“Đầu tiên ta cảm thấy hung thủ không phải một người. Có thể là hai, hoặc là ba.”
“Nhiều người như vậy sao?”
Quan Trang nháy mắt có điểm phát ngốc.
“Trong đó nhất định có Ngô thiếu hiệp. Hung thủ giết chết Thẩm đại hiệp hẳn là Ngô thiếu hiệp. Tựa như Cốc thiếu hiệp nói, Ngô thiếu hiệp cùng Thẩm đại hiệp có quan hệ tương đối đặc thù. Ngô thiếu hiệp có chuyện quan trọng muốn nói cùng Thẩm đại hiệp. Thẩm đại hiệp căn bản không có phòng bị hắn, đã bị hắn giết.”
Ngô thiếu hiệp giết người xong, dịch dung thành tam sư huynh công khai đi ra. Có người thấy tam sư huynh say rượu ở gần chỗ của Thẩm đại hiệp, nhưng không có ai nhìn thấy Ngô thiếu hiệp.
“Người giết chết Ngô thiếu hiệp hẳn là có quan hệ tương đối tốt cùng Ngô thiếu hiệp. Mà người đâm Cốc thiếu hiệp bị thương cũng là người này. Người này cùng Cốc thiếu hiệp có quan hệ cũng không bình thường.”
“Từ từ, ân công, ta đã hồ đồ. Không đúng nha, Cốc thiếu hiệp không phải tự mình đâm mình sao? Hắn không phải đang làm chúng ta hiểu lầm sao?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
“Đúng vậy, hắn đang làm chúng ta lầm lẫn. Bất quá Cốc thiếu hiệp cũng không phải tự mình đâm mình.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Nếu Cốc thiếu hiệp muốn đâm chính mình để giả bộ thành người bị hại, bài trừ khả năng mình là hung thủ. Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể lựa chọn vị trí khác, dạ dày bị thương tuyệt đối là rất thống khổ. Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hắn bị trọng thương như vậy lại không hô đau, cũng không có người phát hiện.”
Theo lý mà nói, nếu Cốc thiếu hiệp là tự mình đâm chính mình, vậy sau khi đâm tuyệt đối sẽ kêu cứu. Bằng không các bộ phận nội tạng sẽ bị dịch dạ dày tràn ra làm hỏng rồi, hắn khó mà cứu, đến lúc đó liền biến thành thi thể thật sự.
Thời điểm Quan Trang cùng Thập Nữ đi hỏi thăm có người gặp qua tam sư huynh hay không, đích xác ở trong sân hỏi rất lâu, nhưng bọn họ cũng không có nghe được động tĩnh của Cốc thiếu hiệp. Một chút âm thanh cũng không có, cho nên tất cả đều không có chú ý tới Cốc thiếu hiệp bị trọng thương.
“Hơn nữa, còn có một chỗ kỳ quái chính là cửa sổ phòng Cốc thiếu hiệp đều bị khóa bên trong.”
“Đúng vậy ân công, cửa sổ phòng Cốc thiếu hiệp đều bị khóa bên trong. Nếu không phải Cốc thiếu hiệp đâm chính mình, như vậy hung thủ chạy trốn như thế nào?”
“Đây là chỗ Cốc thiếu hiệp lừa gạt chúng ta. Nói trắng ra là hắn muốn che giấu thân phận hung thủ, cho nên cố ý làm chuyện này, muốn cho mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra. Nhưng người tinh ý quả thực sẽ thấy được rắn vẽ thêm chân, ngược lại lộ ra dấu vết.”
Quan Trang vẫn không rõ. Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Người đâm Cốc thiếu hiệp tuyệt đối cùng Cốc thiếu hiệp có quan hệ không tệ lắm, bằng không sao có khả năng đâm từ chính diện mà Cốc thiếu hiệp không có phòng bị. Theo ý ta, người kia tuyệt đối cùng Cốc thiếu hiệp có quan hệ không bình thường, thậm chí rất thân thiết. Bởi vì Cốc thiếu hiệp bị đâm thế nhưng lựa chọn giúp hung thủ giấu giếm thân phận. Cửa khóa bên trong, hẳn là do Cốc thiếu hiệp làm.”
“Cái gì?”
Thập Nữ cũng lắp bắp kinh hãi, Quan Trang giật mình nói không nên lời.
Thập Nữ chấn kinh nói:
“Cốc thiếu hiệp bị trọng thương không kêu cứu, ngược lại đi khóa cửa. Đây…… Đây là có ý gì? Quá kỳ quái.”
“Hắn khóa cửa là muốn chúng ta bị rối. Tạo một sự kiện mưu sát ly kỳ cho chúng ta khó tìm ra hung thủ. Mà loại kịch bản giết người trong phòng kín này thật sự quá khó tìm hiểu. Loại trừ khả năng không có, thì khả năng thoạt nhìn khó có nhất mới là đáp án.”
Cốc thiếu hiệp thật sự ngã cạnh cửa. Quan Trang phá cửa liền thấy được Cốc thiếu hiệp. Khi đó Cốc thiếu hiệp còn một chút thanh tỉnh, nhưng thực mau liền ngất đi.
Quan Trang cũng không nghĩ tới then cửa là Cốc thiếu hiệp tự mình cài. Làm như vậy Cốc thiếu hiệp chẳng phải là tự tìm chết sao? Nếu Thập Nữ không vừa vặn ngửi thấy mùi máu, Quan Trang trì hoãn một lát, Cốc thiếu hiệp tuyệt đối cũng đã chết.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:
“Cùng Ngô thiếu hiệp có quan hệ không bình thường, cũng cùng Cốc thiếu hiệp có quan hệ thân thiết, đó là……”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Người kia không chỉ là cùng bọn họ có quan hệ không bình thường, lại còn đã từng lừa chúng ta.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:
“Ý ngươi là Cốc Nhụy?”
“A……”
Quan Trang trừng lớn đôi mắt, nói:
“Cái gì? Là Cốc cô nương? Ta…… ta không thể nào tin được.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Các ngươi không nhớ rõ sao? Là Cốc Nhụy chạy tới nói cùng chúng ta rằng Ngô thiếu hiệp mất tích. Biểu ca đáp ứng mang nàng đi ra ngoài chơi, nhưng đột nhiên mất tích không thấy bóng dáng. Chúng ta lúc ấy mới nghĩ đến có phải người thứ nhất chết lại không thấy thi thể là Ngô thiếu hiệp không?”
Người trong thôn trang rất nhiều, nếu không phải Cốc Nhụy đột nhiên nói Ngô thiếu hiệp mất tích, chỉ sợ rất ít người sẽ phát hiện. Mà bọn họ nghe thấy tin tức này, thực tự nhiên liền cho rằng Ngô thiếu hiệp đã chết. Sau đó Cốc thiếu hiệp nói Ngô thiếu hiệp xuất hiện, bọn họ đều cảm thấy Cốc thiếu hiệp nói dối. Bọn họ hoàn toàn không thể tin tưởng Thẩm đại hiệp là bị một người đã chết giết.
Suy nghĩ như vậy, Cốc Nhụy cô nương tựa hồ thật sự phù hợp điều kiện Nghê Diệp Tâm nói.
Thập Nữ kinh ngạc.
“Nhưng Cốc Nhụy cô nương không phải biểu muội của Ngô thiếu hiệp sao? Nàng còn là muội muội của Cốc thiếu hiệp, sao có thể làm như vậy chứ?”
“Kỳ thật ta cũng không rõ. Bất quá sự tình hẳn là do ba người Cốc Nhụy, Ngô thiếu hiệp cùng Cốc thiếu hiệp thực hiện. Mục tiêu của bọn họ là Thẩm đại hiệp, nhưng sau đó Cốc Nhụy thay đổi, muốn đem Ngô thiếu hiệp cùng Cốc thiếu hiệp giết người diệt khẩu.”
Nghê Diệp Tâm vừa nói, từ trong lòng ngực lấy ra cây trâm của Cốc Nhụy. Trâm cài này mặt trên có khắc một con mắt. Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta cảm thấy có thể có quan hệ cùng cái đồ án đôi mắt này.”
Cây trâm này nghe nói là mẫu thân để lại cho nàng.
Quan Trang cũng là vì hộp gỗ có khắc đồ án đôi mắt mà từ thật xa tới tham gia đại hội. Hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này tìm hiểu Thẩm đại hiệp cùng một ít chuyện năm đó.
Mà Cốc Nhụy đột nhiên mất cây trâm. Nó lại được tìm thấy ở trong phòng Thẩm đại hiệp. Nghe ra có điểm không thể tưởng tượng.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Muốn biết vì sao ta cảm thấy như vậy, biện pháp trực tiếp nhất chính là đi hỏi Cốc thiếu hiệp.”
Mộ Dung Trường Tình nói.
“Nếu Cốc thiếu hiệp bảo vệ hung thủ, hắn sao nói cho chúng ta biết?”
“Binh bất yếm trá.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Bốn người lại ra cửa, đi hướng phòng Cốc thiếu hiệp.
Bọn họ đi một vòng, thời điểm trở lại trong phòng đã không còn ai, thật an tĩnh.
Mấy người Nghê Diệp Tâm không có đi cửa chính, ngược lại nhảy lên nóc nhà. Bốn người đều ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn người phía dưới đi lui đi tới.
Bởi vì Cốc thiếu hiệp bị thương, nên đệ tử trong viện tựa hồ canh phòng rất nhiều. Nghê Diệp Tâm ghé vào tai Mộ Dung Trường Tình, thấp giọng nói:
“Chúng ta lặng lẽ đi vào.”
Mộ Dung Trường Tình không rõ đối phương có ý tứ gì, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng. Mộ Dung Trường Tình ôm eo Nghê Diệp Tâm, từ nóc nhà nhảy xuống. Cũng không có đi cửa chính, tùy tiện tìm một cửa sổ, Mộ Dung Trường Tình dùng nội lực đem cửa sổ đã khóa mở ra, sau đó mang theo Nghê Diệp Tâm nhảy vào.
Quan Trang cùng Thập Nữ cũng lặng lẽ đi vào, sau đó đem cửa sổ đóng lại.
Cốc thiếu hiệp nằm ở trên giường. Trong phòng lúc này không có ai, phỏng chừng là mọi người không muốn quấy rầy Cốc thiếu hiệp nghỉ ngơi, nên đều ở bên ngoài canh.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhẹ nhàng chạy qua, sau đó lấy một cái áo đặt bên cạnh giường, che mắt Cốc Thiếu Hiệp.
Mộ Dung Trường Tình dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.
Mà Cốc Thiếu Hiệp vốn dĩ đang ngủ, lúc này cảm giác được có cái gì che lại mặt mình, lập tức liền tỉnh. Nhưng Cốc Thiếu Hiệp quá suy yếu rồi, bị thương quá nghiêm trọng căn bản không sức lực cử động, miệng phát ra một tiếng rên đau rất nhỏ.
Nghê Diệp Tâm làm động tác ra dấu cho mọi người im lặng. Tất cả liền điều chỉnh hơi thở, không có phát ra tiếng.
Cốc Thiếu Hiệp nhìn không thấy, nghiêng đầu, tựa hồ lắng nghe, nói:
“Là…… Là ngươi sao?”
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng đi qua lấy kiếm trên người Thập Nữ. Sau đó lưỡi kiếm đáp ở trên cần cổ Cốc thiếu hiệp.
Cốc thiếu hiệp cảm giác được vật lạnh như băng, thân thể run lên một chút. Vừa động lại liên lụy đến miệng vết thương, hắn đau đến hít hà.
Nghê Diệp Tâm chỉ để kiếm lên, cũng không dùng lực, nhưng Cốc thiếu hiệp cảm giác được lạnh lẽo đến từ kiếm, tựa hồ có chút tuyệt vọng. Cốc thiếu hiệp hít sâu hai hơi, nói:
“Ngươi muốn giết ta thì ra tay đi. Nếu muốn gọi người, vừa rồi ta đã kêu lên.”
Nghê Diệp Tâm nghe nhướng mày, Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn hắn một cái. Xem ra Cốc thiếu hiệp không đánh đã khai. Vừa rồi hắn đích xác biết là ai muốn giết hắn, nhưng hắn căn bản không có kêu cứu, thật sự muốn bao che hung thủ.
Cốc thiếu hiệp vô lực thở dài, nói:
“Ta chỉ là…… Chỉ là không nghĩ tới cả ta cũng muốn giết. Ngươi quả nhiên…… Quả nhiên hận người Thẩm gia…… Ta sớm nên nghĩ tới.”
Nghê Diệp Tâm lại nhướng mày, cảm thấy tin tức này quá mức lớn, có chút khó tiêu hóa.
Cốc thiếu hiệp cũng không họ Thẩm, bất quá Cốc thiếu hiệp cùng Thẩm đại hiệp là có quan hệ thân thích, hơn nữa quan hệ rất gần. Quan hệ cụ thể thì mấy người Nghê Diệp Tâm cũng không biết.
Tay Nghê Diệp Tâm dùng một chút lực, mũi kiếm lập tức liền đem vật che mắt Cốc thiếu hiệp đẩy ra.
Cốc thiếu hiệp là trợn tròn mắt, vốn dĩ tuyệt vọng đột nhiên như là bị kinh hách. Thân thể run lên, thiếu chút nữa bất chấp miệng vết thương, liền từ giường lăn xuống.
Quan Trang lập tức ngăn chặn hắn, sau đó phong bế mấy chỗ đại huyệt. Cốc thiếu hiệp động tác quá lớn, miệng vết thương lại bị xé ra, máu ra rất nhiều. Quan Trang phong bế huyệt, để tránh máu chảy càng nhiều.
Nháy mắt Cốc thiếu hiệp không thể động, nhưng ánh mắt chấn kinh có thể thay thế hết thảy.
Nghê Diệp Tâm thu kiếm trả cho Thập Nữ, nói:
“Cốc thiếu hiệp hình như không nghĩ tới là chúng ta.”
Cốc thiếu hiệp cắn môi, cũng không có nói lời nào. Hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, tựa hồ muốn ngủ.
Nghê Diệp Tâm thấy phản ứng hắn tiêu cực, nói:
“Cốc thiếu hiệp vừa rồi tưởng là ai tới?”
Không nói lời nào.
“Vậy thì thôi, ta đổi đề tài. Vì cái gì Cốc Nhụy cô nương hận người Thẩm gia?”
Lúc này đôi mắt mở to, Cốc thiếu hiệp không thể tin nhìn bọn họ.
“Không có quan hệ cùng các ngươi!”
Quan Trang nói:
“Cốc thiếu hiệp đừng kích động, ngươi ra rất nhiều máu.”
“Không có liên quan với các ngươi!”
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Vậy ta lại hỏi vấn đề khác.”
Cốc thiếu hiệp nghe xong lại gắt gao mím miệng, tựa hồ bởi vì vừa rồi ăn mệt, cho nên hiện tại một chữ cũng không muốn nói nữa.
“Ta hỏi ngươi, tam sư huynh của Cốc Nhụy, sư phụ ngươi Thẩm đại hiệp, còn có Ngô thiếu hiệp, có phải đều là ngươi giết hay không?”
Quan Trang nghe xong thấy kỳ quái, liền định mở miệng, bất quá bị Thập Nữ ngăn lại.
Nào nghĩ đến Cốc thiếu hiệp lại rất bình tĩnh nói:
“Ngươi đều đoán đúng rồi, bọn họ đều là ta giết.”
Quan Trang sửng sốt, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Cốc thiếu hiệp.
Nghê Diệp Tâm liền cười, nói:
“Cốc thiếu hiệp thấy không, cả Quan đại ca cũng nhìn ra ngươi nói dối. Thời điểm Thẩm đại hiệp chết, ngươi có nhân chứng xác nhận không có ở nơi đó. Không phải đã chứng minh người không có giết Thẩm đại hiệp sao?”
Cốc thiếu hiệp mím chặt môi. Nói dối mấy câu cơ hồ tất cả đều bị vạch trần, làm Cốc thiếu hiệp bất an.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm lấy ra một cây trâm cài, giơ cho Cốc thiếu hiệp xem.
“Cốc thiếu hiệp gặp qua trâm cài này chưa?”
Cốc thiếu hiệp mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm cây trâm, cũng không nói chuyện. Nghê Diệp Tâm nói:
“Cây trâm có đồ án rất kỳ quái, là một con mắt, cái đồ án này cũng có trên một cái hộp gỗ.”
Cốc thiếu hiệp vẫn cứ không nói lời nào. Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Vậy Cốc thiếu hiệp có biết một người tên Thẩm Lâm Châu hay không? Đã chết mười năm trước.”
Ánh mắt Cốc thiếu hiệp đột nhiên có điểm hoảng hốt, hô hấp trở nên dồn dập, đột nhiên nói:
“Ngươi cái gì cũng đã biết, lại tới hỏi ta làm gì?”
Nghê Diệp Tâm nhướng mày. Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm, mặt không biểu tình.
Nghê Diệp Tâm có biểu tình khoe khoang cái gì cũng hiểu biết. Nhưng mà Mộ Dung Trường Tình biết đó chính là làm bộ, kỳ thật Nghê Diệp Tâm cái gì cũng không biết.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Quan đại ca cũng biết cái người tên Thẩm Lâm Châu kia, lại còn bởi vì chuyện đó mà bị chặt đứt gân tay. Cho nên Quan Đại ca phải được hiểu rõ ràng, không phải sao?”
Ánh mắt Cốc thiếu hiệp dừng ở trên người Quan Trang, đột nhiên lộ ra thần sắc hiểu rõ.
“Thì ra năm đó người kia chính là ngươi……”
Quan Trang đầy mờ mịt, nhưng hắn nỗ lực vẫn duy trì trấn định. Bởi vì hắn biết hắn cơ hồ chậm một bước, không chỉ là Thẩm đại hiệp chết, còn chân tướng của sự việc mười năm trước
Môi Cốc thiếu hiệp run run nói:
“Nàng vô tội…… Các ngươi không được thương tổn nàng. Chúng ta đều là bị bức. Ha ha... đều là bị sư phụ ta bức. Ha ha, hay cho một Thẩm đại hiệp, một danh hiệu quá khôi hài.”
Cốc thiếu hiệp nở nụ cười, chỉ là thời điểm cười cơ hồ cười ra nước mắt. Miệng vết thương lại bắt đầu ra máu.
Cốc thiếu hiệp nói:
“Thẩm Lâm Châu…… Chính là mẫu thân của Cốc Nhụy……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.