Chương trước
Chương sau
Nháy mắt bắp chân Thập Nữ bị chuột rút. Hắn sợ tới mức cũng không dám đi tới trước. Nhưng hắn cảm thấy nếu mình làm bộ không có nhìn thấy Nghê Diệp Tâm, quay đầu chạy, rất có khả năng hậu quả còn thảm hại hơn.
Cho nên hiện tại Thập Nữ không thể tiến, cũng không thể lùi, tình cảnh xấu hổ muốn chết.
Nghê Diệp Tâm cười, hướng Thập Nữ vẫy vẫy tay, nói:
"A Thập, sao không tới đây?"
Thập Nữ căng da đầu, nhích từng bước nhỏ đi tới, sau đó đứng ở trước mặt Nghê Diệp Tâm. Hắn lặng lẽ nhìn chung quanh, lại không thấy được bóng dáng Quan Trang.
Nghê Diệp Tâm tỏ ra tâm lý nói:
"Quan đại ca đi lấy bữa sáng cho ngươi, bữa ăn tình yêu nha."
"......"
Nghê Diệp Tâm chỉ chỉ chỗ bên cạnh, nói:
"Ngồi đi, A Thập."
Thập Nữ do dự một chút, vẫn không lên tiếng ngồi xuống. Bất quá ngồi xuống có chút gian nan, mông còn vặn vẹo, cảm giác vừa lạnh vừa đau, khó chịu muốn chết.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói:
"Quan đại ca cũng thật là không biết săn sóc, ngươi ngồi xuống cũng phải lao lực như thế."
Mặt Thập Nữ tức khắc liền đỏ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến mức không biết nói cái gì.
Quan Trang thực mau đã trở về. Hắn hấp tấp đi lấy bữa sáng, chạy đến đầu ra đầy mồ hôi. Trên đường đi hắn luôn cười ha ha.
Quan Trang một hơi bưng bốn phần ăn. Mọi người liền đặt ở trên bàn đá ăn.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy có phần của mình cùng Mộ Dung Trường Tình, cũng không trêu ghẹo bọn họ. Dù sao bụng thật sự đói, Nghê Diệp Tâm bắt đầu vui vẻ ăn.
Thập Nữ nhẹ nhàng thở ra. Bất quá hắn mới vừa cầm lấy một cái bánh bao, liền nhìn thấy Quan Trang hướng trong bát mình bỏ thêm vài đũa đồ ăn.
"A Thập ăn cái này, ta nhớ rõ ngươi thích ăn."
Thập Nữ cúi đầu nhìn dưa muối trong chén.
Chỉ có dưa muối mà thôi, lại gắp nhiều như vậy. Còn nói ta thích ăn. Ta sao không nhớ là mình thích ăn dưa muối?
Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm nhìn bọn họ. Dưa muối đều bị Quan Trang gắp hết.
Thập Nữ lại xấu hổ đến không chịu được. Nghĩ nghĩ một chút, Thập Nữ nhớ ra hình như trước kia đã từng nói với Quan Trang một lần. Mà lúc đó là khi hắn cứu Quan Trang. Bất quá lúc đó hắn theo đoàn bảo tiêu, ở vùng hoang vu dã ngoại, chỉ có một ít lương khô cơ bản. Dưa muối cũng có trong hành trang, bằng không thiếu muối sẽ không có sức lực. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Thập Nữ thích ăn dưa muối......
Quan Trang không chỉ thêm dưa muối cho Thập Nữ. Hình như sợ Thập Nữ không đủ no, cái gì hắn cũng gắp bỏ vào trong chén Thập Nữ, lại còn đem cả phần của mình cho Thập Nữ.
Thập Nữ nhỏ giọng nói.
"Đừng cho ta nữa."
Bất quá Quan Trang chỉ là ngây ngô cười, sau đó còn thấp giọng nói một câu:
"Đêm qua ngươi vất vả, nên ăn nhiều một chút."
Nghê Diệp Tâm làm một điệu bộ khoa trương, cười đến cơ hồ trượt chân té ngửa.
Quan hệ của Quan Trang cùng Thập Nữ sau đêm qua thay đổi thật sự là quá lớn. Quan Trang giống như sợ người khác nhìn không ra vậy, cũng không để bụng ánh mắt người khác một chút nào.
Bốn người cùng ăn một bữa cơm. Mộ Dung Trường Tình an tĩnh ăn. Nghê Diệp Tâm vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Thập Nữ toàn bộ quá trình cúi đầu. Quan Trang cười không khép miệng. Tới khi ăn xong rồi cầm chén đũa đi dẹp, hắn vẫn còn ngây ngô cười.
Quan Trang rời đi. Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi:
"A Thập này, Quan đại ca đã biết ngươi là nam sao?"
Thập Nữ sửng sốt, sau đó gật gật đầu. Bọn họ cũng đã làm, sao có thể không biết.
"Vậy hắn biết thân phận của ngươi không?"
Thập Nữ lại lắc lắc đầu. Hắn nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình thật bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
"Sao một chút tỏ vẻ cũng không có?"
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, lúc này mới mở miệng nói:
"Muốn sính lễ?"
Thập Nữ vừa nghe cũng ngốc, qua một lúc mới lấy lại tinh thần.
Chẳng lẽ Giáo chủ hùa theo Nghê Diệp Tâm trêu ghẹo ta?
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Đó là đương nhiên, sính lễ nhất định phải có, bằng không có vẻ quá keo kiệt. Bất quá ta nói nè đại hiệp, thân phận A Thập nếu bị phơi bày ra ánh sáng không cần lo lắng sao?"
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Có cái gì đáng lo lắng. Trong thôn trang này ai có thể tiếp được mười chiêu của ta? Biết thì sao, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai có thể ngăn được?"
"......"
Đại hiệp đột nhiên liền ngạo kiều. Bất quá đại hiệp nói cũng có lý. Đúng là không có gì đáng lo lắng!
Nghê Diệp Tâm nói:
"Vậy thì để ta ngẫm lại phải đưa cho A Thập cái gì làm của hồi môn."
Thập Nữ sửng sốt, nhịn không được nói:
"Không phải sính lễ sao?"
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó ánh mắt dừng ở trên mông hắn, nói:
"Mông ngươi đã thành như vậy, chúng ta đương nhiên phải chuẩn bị của hồi môn, sao có thể là sính lễ được."
Thập Nữ thực hối hận vừa rồi nhất thời mau miệng, cũng không dám tiếp lời Nghê Diệp Tâm nữa.
Nghê Diệp Tâm tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên vỗ tay xuống mặt bàn. Cái bàn bằng đá, rất rắn chắc, căn bản không có hề hấn gì, ngược lại làm tay Nghê Diệp Tâm đau muốn chết.
Nghê Diệp Tâm cũng bất chấp cái đó, nhảy dựng lên liền chạy trở về phòng mình.
Kết quả đẩy cửa, Nghê Diệp Tâm mới nhớ tới đêm qua Cốc Nhụy cô nương ở nơi này. Cũng may hiện tại trong phòng không có người, xem ra Cốc Nhụy cô nương đã rời đi. Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa đi không được.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh tới giường lục tìm cái túi vải, sau đó chạy ù ra ngoài, hấp tấp nhét vào trong lòng ngực Thập Nữ.
"A Thập, thứ tốt, đây là của hồi môn chúng ta cho ngươi. Dùng đồ vật trong túi này, ngươi tuyệt đối có thể hưng phấn đến chết đi sống lại."
Thập Nữ sửng sốt. Tuy rằng hắn không có mở ra, nhưng cái túi vải này nhìn rất quen mắt. Lúc trước hắn đã gặp qua, hơn nữa Quan Trang còn không cẩn thận đánh rơi, đồ vật bên trong lăn ra đầy đất. Thứ bên trong túi là ngọc thế đủ kích thước.
Thập Nữ lập tức toàn thân cứng đờ, vừa định nói mình không cần, nhưng Quan Trang đã trở lại. Vẻ mặt Quan Trang tươi cười, liền hỏi:
"A Thập ôm cái gì vậy?"
Thập Nữ lập tức đem giấu cái túi ở phía sau lưng, có chết cũng không muốn cho Quan Trang nhìn thấy.
"Cái gì cũng không có."
Nghê Diệp Tâm đem túi ngọc thế đưa ra, rốt cuộc đã xử lý xong thứ cần bỏ, thần thanh khí sảng. Từ nay không cần phải hao tốn tâm tư nghĩ cách làm như thế nào đem bỏ những đồ vật kỳ quái này nữa.
Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt của Nghê Diệp Tâm, nhịn không được lắc lắc đầu.
Bọn họ thực mau liền nghe được một tin tức. Cốc Nhụy cô nương cùng những sư huynh đệ đồng môn tính rời thôn trang. Họ muốn khởi hành trở về nhà.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
"Ý, bọn họ không tìm hung thủ giết chết Ngô thiếu hiệp sao?"
Quan Trang gãi đầu, nói:
"Ta cũng không biết. Vừa rồi thời điểm đem chén đĩa trả, đi trở về đã nghe được tin tức như vậy."
Quan Trang nghe được hai người không quen biết nói.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy tò mò, liền mang theo Mộ Dung Trường Tình chạy đến chỗ Cốc Nhụy hỏi thăm.
Khi bọn họ tới, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang thu dọn đồ đạc, tựa hồ chuẩn bị rời đi, hành lý đều đã thu dọn xong.
Nghê Diệp Tâm thấy được Cốc Nhụy. Cốc Nhụy đang từ một phòng đi ra, tinh thần không phải đặc biệt tốt, trong tay xách theo một cái tay nải. Cốc Nhụy thấy được bọn họ, liền đi tới chào hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Các ngươi phải đi sao?"
Cốc Nhụy gật gật đầu, nói:
"Đại sư huynh nói ở nơi này xảy ra quá nhiều chuyện, vẫn nhanh trở về thôi."
"Vậy các ngươi không muốn tra ra hung thủ giết chết Ngô thiếu hiệp sao? Cứ như vậy đi?"
"Sư huynh nói phải trở về báo cáo sư phụ, để sư phụ làm chủ sẽ tốt hơn. Hơn nữa cũng không thể để biểu ca ở chỗ này thêm nữa, chúng ta phải mau chóng mang biểu ca trở về an táng."
Cốc Nhụy nói cũng phải, Ngô thiếu hiệp đột nhiên chết, thi thể không bảo tồn tốt, nếu không hạ táng ở đây, như vậy phải sớm mang hắn trở về.
Thực mau lại tới thêm người nữa, là Cốc thiếu hiệp.
Cốc thiếu hiệp cũng là vừa rồi mới biết được tin tức bọn họ muốn đi, cho nên chạy nhanh tới đây nhìn một cái. Cốc thiếu hiệp đứng ở cửa sân, nói:
"Tiểu Nhuỵ lại đây, cùng ta nói mấy câu."
Cốc Nhụy gật gật đầu, liền đi qua đó.
Mấy người Nghê Diệp Tâm đương nhiên không có tiện đi theo, liền đứng nhìn mấy sư huynh đệ đồng môn của Cốc Nhụy thu dọn. Vị đại sư huynh đứng ở trong viện, chỉ huy mấy sư đệ dọn quan tài của Ngô thiếu hiệp. Đại sư huynh nói:
"Tất cả đã đủ mặt rồi chưa? Chúng ta liền xuất phát."
"Còn thiếu tam sư huynh, những người khác đều ở chỗ này."
Một người nói. Đại sư huynh nhíu nhíu mày.
"Lại là hắn. Có phải đã trốn đi đâu uống rượu hay không, sáng sớm liền không thấy người."
Mọi người là ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng không biết tam sư huynh đi nơi nào.
Đại sư huynh có chút không vui, nói:
"Tứ sư huynh đâu?"
Một người hô lên:
"Đại sư huynh, ta ở chỗ này."
"Ngươi không phải ở chung phòng tam đệ sao? Người ở nơi nào?"
Hắn lâm vào mê mang, nói:
"Đêm qua không có trở về."
"Không trở về?"
Đại sư huynh thật sự không vui.
Lúc này Cốc Nhụy cùng Cốc thiếu hiệp đã nói chuyện xong, đi trở về, nói:
"Đại sư huynh, tam sư huynh có phải đi ra ngoài tìm rượu uống hay không?"
Mọi người cũng không biết tam sư huynh đi nơi nào. Đại sư huynh đành phải phân công vài người đi tìm, số còn lại liền ở trong sân chờ.
Đại sư huynh đợi trong chốc lát, mấy người đi tìm đều đã trở lại. Bọn họ đều nói là không tìm được. Đại sư huynh có điểm chờ không kịp, nói:
"Các ngươi đem quan tài lên xe ngựa trước đi."
Bên ngoài ngựa cùng xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Bốn sư đệ đi qua đem quan tài nâng lên đi ra.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên ngoài sân nhìn bọn họ nâng quan tài đi ra, nhích đến bên cạnh thăm dò.
Chỉ chạm một cái, Mộ Dung Trường Tình liền nhíu mi, nói:
"Không thích hợp."
"Sao chứ?"
Nghê Diệp Tâm không thấy cái gì không thích hợp, nhưng Mộ Dung Trường Tình vừa nói, mới phát hiện. Quan tài cũng không dùng loại gỗ quá tốt, kỳ thật cũng không có nặng. Bốn sư đệ nâng quan tài thoạt nhìn có bộ dáng vác nặng, tựa hồ có điểm không thích hợp, bước chân của họ có chút không vững.
Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói:
"Ta muốn nhìn bên trong quan tài một chút."
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:
"Có cái gì khó?"
Mộ Dung Trường Tình vừa dứt lời, liền vươn tay bắt một chiếc lá vàng rơi bên cạnh, sau đó tay vung lên.<HunhHn786>
Chỉ nghe được một tiếng.
"Xoẹt"
Dây buộc quan tài đột nhiên bị đứt. Bốn sợi dây thừng đứt một sợi, quan tài không giữ được cân bằng, lập tức liền rơi xuống đất.
Bất luận là người trong viện hay bên ngoài đều giật nảy mình, còn tưởng rằng đột nhiên xác chết vùng dậy.
Mấy người nâng quan tài cũng không dám động đậy, gắt gao nhìn chằm chằm quan tài, sợ có thứ gì từ bên trong bò ra. Bất quá quan tài thực an tĩnh, cái gì cũng không có.
Đột nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, có không ít người nghe tin mà chạy đến, muốn nhìn xem rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì.
Đại sư huynh lập tức quát lớn.
"Bốn người các ngươi bị cái gì thế? Việc nhỏ cũng làm không xong."
Một sư đệ nói:
"Đại sư huynh, là dây thừng không biết sao lại bị đứt."
"Mau đem dây thừng buộc lại! Còn nữa, nắp quan tài bị hở ra rồi."
Quan tài cũng không có đóng đinh. Vì quan tài này cũng chỉ là dùng để vận chuyển, trở về sẽ đổi cái khác, cho nên không cần phải dùng đinh phong kín.
Bốn người kia không dám chậm trễ, chạy nhanh đem dây thừng buộc lại, cũng đem nắp quan tài khép kín.
Hai sư đệ cột dây thừng, hai người khác đi đẩy nắp quan tài. Nhưng cái nắp còn chưa có đẩy, một người liền hô to. Người bên cạnh cũng bị dọa.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy liền biết bên trong quan tài có vấn đề, lập tức vọt qua, đem cái nắp đẩy ra hoàn toàn.
Đại sư huynh cũng chạy tới, vừa nhìn bên trong, tức khắc hít sâu một hơi.
Bên trong quan tài lại là hai người, một người là Ngô thiếu hiệp, một người khác chính là vị tam sư huynh bọn họ đang tìm kiếm.
Thôn trang lại sôi trào lên, tin tức lập tức lan truyền nhanh chóng.
Cách đây không lâu phía dưới di thể Thẩm đại hiệp là thi thể Ngô thiếu hiệp đã đủ quỷ dị. Kết quả hiện tại phía dưới thi thể Ngô thiếu hiệp lại có một thi thể khác.
Lại chết một người, hung thủ rất có thể cùng một người, hơn nữa lại dùng trò cũ, đem thi thể tam sư huynh giấu ở trong quan tài Ngô thiếu hiệp. Không biết mục đích là gì, nhưng rất có khả năng muốn thần không biết quỷ không hay đem thi thể từ thôn trang vận chuyển ra ngoài.
Nhưng thực đáng tiếc, hai lần kế hoạch thần không biết quỷ không hay đều bị bại lộ ra ánh sáng.
Mọi người nhanh chóng đem thi thể tam sư huynh nâng ra. Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh, lập tức xem xét một chút, vừa thấy tức khắc liền lắp bắp kinh hãi.
Quan Trang cùng Thập Nữ cũng vội vàng lại gần, vừa đúng lúc thấy được thi thể tam sư huynh.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm giật mình, hỏi:
"Phát hiện cái gì?"
"Người này hẳn là đã chết từ lâu."
"Cái gì mà đã chết từ lâu?"
Đại sư huynh là người đầu tiên hỏi.
"Buổi tối hôm trước chúng ta còn gặp hắn."
Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
"Không có khả năng, hắn ít nhất đã chết hai ngày."
"Không thể! Tuyệt đối không có khả năng."
Tứ sư huynh ở cùng phòng tam sư huynh lập tức liền phản bác.
"Ta ở cùng phòng với tam sư huynh, hai ngày nay ta đều ở chung với hắn. Chỉ là hắn hay uống say khướt, mỗi ngày hơn nửa thời gian không thấy bóng dáng, trở về thì một thân đầy mùi rượu liền đi ngủ, nhưng tuyệt đối có trở lại. Chỉ có hôm qua mới không thấy bóng người. Chỉ có đêm qua không có trở về, sao có thể ít nhất đã chết hai ngày?"
Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn bọn họ, thoạt nhìn không giống như là nói dối. Nhưng thi thể này càng không có khả năng nói dối.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Chẳng lẽ có người ở giả trang hắn?"
"Cái đó......"
Tứ sư huynh vừa nghe đến lời này, liền do dự, hoàn toàn không thể khẳng định hoặc là phản bác lời Nghê Diệp Tâm.
Nghe nói tam sư huynh thích uống rượu, bất quá mấy ngày gần đây thực khác thường, mỗi ngày đều không thấy bóng người, không biết là đi nơi nào uống rượu. Thật ra buổi tối sẽ trở về, người đầy mùi rượu, khó ngửi muốn chết. Tứ sư huynh nói hắn hai lần, bất quá đều không được. Cũng may mỗi lần trở về, hắn đều ngủ ở giường bên ngoài cho nên tứ sư huynh cũng không nói thêm nữa.
Nhớ tới điều đó, tứ sư huynh cũng cảm thấy luống cuống, nói:
"Chẳng lẽ người đó không phải tam sư huynh... Sao... sao lại thế được? Vì sao muốn giả trang thành tam sư huynh? Hơn nữa... hơn nữa chúng ta đều không có phát hiện."
Mọi người đều có chút ngốc. Tất cả đều không có để ý, hiện tại nhớ lại cũng thấy có rất nhiều chỗ kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm xoay chuyển tròng mắt, nói khẽ với Mộ Dung Trường Tình.
"A Thập không phải nói hắn ở trong hoa viên đã từng bị một hắc y nhân đánh sao? Lúc ấy hắc y nhân kia rất có thể đã giết một người."
Mộ Dung Trường Tình bừng tỉnh, nói:
"Ngươi là nói rất có khả năng người chết chính là người này?"
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. Tam sư huynh bị đâm xuyên tim mà chết, trên người có thật nhiều máu, đã chết mấy ngày.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Hơn nữa ngẫm lại người giả trang tam sư huynh rất có khả năng chính là Ngô thiếu hiệp."
"Thật sao?"
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày hỏi.
Người giả trang thành tam sư huynh là người tương đối hiểu biết tam sư huynh. Tam sư huynh cùng tứ sư huynh cùng ở một phòng, là huynh đệ đồng môn dù sao cũng hiểu rõ lẫn nhau. Nếu người đó hoàn toàn không biết thói quen của tam sư huynh, rất có khả năng bị nhìn thấu. Người đó cũng thực thông minh, biết tam sư huynh thích uống rượu, ban ngày làm bộ đi ra ngoài uống rượu, buổi tối say khướt mới trở về. Qua mấy ngày đều không bị ai hoài nghi, hoàn toàn không có bị phát hiện.
Ngô thiếu hiệp cũng là đồng môn, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết thói quen vị tam sư huynh này. Hơn nữa tứ sư huynh cũng nói, đêm qua tam sư huynh không có trở về, mà ngày hôm qua Ngô thiếu hiệp chết, rất có khả năng là sáng sớm đã chết. Nếu Ngô thiếu hiệp giả trang thành tam sư huynh, như vậy hắn sẽ không về được vì lúc ấy hắn đã chết.
Lúc trước Ngô thiếu hiệp rõ ràng ở thôn trang, đột nhiên mất tích, thật sự là đáng khả nghi. Nếu nói hắn kỳ thật không có mất tích, mà là giả trang thành tam sư huynh xuất hiện ở trước mặt mọi người, che giấu thân phận rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.