Chương trước
Chương sau
Trì Long lôi Triệu Duẫn chạy đi mất, chỉ sợ sẽ nhìn thấy tình huống lúng túng hơn, chạy không dám ngừng, một đường thẳng ra khỏi nha môn, quan sai bộ khoái đi ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ.
Ngược lại thân là người trong cuộc Nghê Diệp Tâm vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn ngồi cười híp mắt. Mộ Dung Trường Tình vẫn duy trì mặt lạnh, dùng sức tẩy não cho bản thân, để mình đừng nghĩ đến những lời vừa rồi Nghê Diệp Tâm đã nói, nếu không không cẩn thận sẽ mắc phải bẫy của Nghê Diệp Tâm, theo lời hắn mà não bổ ra một vài hình ảnh kỳ quái.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát quay người rời đi, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn đi theo y, giống như cái đuôi nhỏ, đi cạnh y đôm đốp đôm đốp nói chuyện không ngừng.
Có lúc Mộ Dung Trường Tình thầm nghĩ, kỳ thực thời gian y quen biết Nghê Diệp Tâm cũng không lâu, hai người cũng không có giao tình đặc biệt gì, hơn nữa vị Nghê đại nhân này lại là hàng giả, thật không biết rốt cuộc làm sao bọn họ lại trở nên quen thuộc như vậy.
Đặc biệt là lúc nãy, y dĩ nhiên lại đem bí mật của mình nói cho Nghê Diệp Tâm. Chuyện liên quan với thân thế, Mộ Dung Trường Tình nghĩ bản thân không thèm để ý, nhưng vào lúc y ở một mình, y sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ một chút, suy nghĩ xem trên thế giới này, còn người nào có quan hệ thiên ti vạn lũ với y, khiến y thoạt nhìn cũng không yên lặng như vậy.
* Thiên ti vạn lũ: mối quan hệ phức tạp.
Mặc dù Nghê Diệp Tâm có vẻ bất cần, hơn nữa rất thích nói chuyện, nhưng quả thật có thể đem lại người ta một cảm giác kỳ quái, hình như gọi là đáng tin cậy.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, đột nhiên rất muốn thở dài, y thật không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày, sẽ nói nhiều như vậy với một người trong triều đình.
Nghê Diệp Tâm thấy y thở dài, hỏi: “Làm sao vậy? Mộ Dung đại hiệp?”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Hiện tại Mộ Dung đại hiệp đang tự an ủi mình, y chỉ có thể tự nhủ, thật ra Nghê Diệp Tâm là giả mạo, cũng không tính là người trong quan phủ.
Trì Long cùng Triệu Duẫn đi một vòng bên ngoài, đến tối muộn mới trở về, bọn họ chỉ sợ mình về sớm, không khéo sẽ đụng phải tình cảnh kỳ quái lại khiến người ta phải lúng túng.
Nhưng vào lúc Trì Long cùng Triệu Duẫn song song đi vào viện tử, liền thấy Mộ Dung Trường Tình đang ngồi trước bàn đá, mà Nghê Diệp Tâm ngồi xổm một bên, đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chơi với Bạo Mễ Hoa.
Trong tay Nghê Diệp Tâm cầm một đồ vật hình tròn trơn nhẵn, nhìn cẩn thận, dĩ nhiên là một viên giấy, viên rất lớn, đang ném đi kêu Bạo Mễ Hoa nhặt về.
Bạo Mễ Hoa chơi rất vui vẻ, chỉ cần thấy viên giấy bị ném đi, nó sẽ chạy như bay, xông về phía viên giấy.
Nhưng rất không khéo, Bạo Mễ Hoa vẫn là một con cún nhỏ chân ngắn, lông mềm mềm. Nó còn chưa chạy đến gần viên giấy, bên kia Ngọc Mễ đã sớm rục rịch, “Xẹt” một cái, liền cuốn lấy viên giấy, sau đó nhanh chóng mang theo viên giấy trườn lên bàn đá, giao cho Mộ Dung Trường Tình, nịnh nọt lắc lắc đầu như đang hiến vật quý.
Bạo Mễ Hoa kêu hai tiếng “Uông uông”, thoạt nhìn rất không cam lòng, nhưng lại không dám đuổi theo Ngọc Mễ.
Nghê Diệp Tâm nhảy dựng lên chỉ vào Ngọc Mễ cáo trạng với Mộ Dung Trường Tình, nhưng Ngọc Mễ chỉ cần há to miệng kêu “Tê tê”, Nghê đại nhân cũng đã không dám chạy tới cướp viên giấy, chỉ có thể đứng một bên tức giận đến giơ chân.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, đột nhiên cảm thấy mình không chỉ nuôi một con rắn mà thôi, thật ra y đang nuôi ba con thú cưng, đang vây quanh mình mà đánh nhau.
Mộ Dung Trường Tình cầm lấy viên giấy từ chỗ Ngọc Mễ, tiện tay ném một cái, một tiếng “Bốp”, âm thanh nhẹ nhàng, liền đập lên trên đầu Nghê Diệp Tâm.
Mà Bạo Mễ Hoa vừa thấy viên giấy bay lên, lập tức kêu “Uông uông” nhảy chồm tới, suýt chút nữa đẩy Nghê Diệp Tâm ngã xuống đất.
Thật ra tình cảnh này cũng không có gì khiến cho người ta phải kỳ quái xấu hổ, nhưng Trì Long vẫn cảm thấy rất bất tiện, như mình đang rình trộm một việc rất ghê gớm.
Trì Long băn khoăn không biết có nên đi vào viện hay không, trái lại Nghê Diệp Tâm vừa quay đầu đã thấy bọn họ, nói: “Sao các ngươi đi đến giờ này mới về, chẳng lẽ lại đi dạo thanh lâu?”
Trì Long lập tức đỏ bừng mặt, nói: “Nghê đại nhân, ngươi đừng trêu đùa chúng ta.”
Triệu Duẫn ngược lại rất bình tĩnh, nói: “Nghê đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta ngồi đây chờ các ngươi hơn nửa ngày rồi, các ngươi không về, chúng ta đều muốn biết ngày mai phải đi đâu a, hơn nữa các ngươi cũng nói sơ qua vụ án cụ thể luôn đi.”
Trì Long vừa thấy là chính sự, biểu tình lập tức nghiêm túc hơn không ít, nói: “Thì ra là chuyện này.”
Phụ cận có không ít án mạng liên quan tới Xà Văn đồ đằng, bọn họ đương nhiên phải đi tới nơi nào gần một chút, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Sáng sơm hôm sau bọn họ lập tức khởi hành, như vậy có thể tới sớm hơn một chút. Ra khỏi thành nhỏ, lại đi hơn nửa ngày đường về phía Nam, đến xế chiều, cuối cùng bọn họ cũng đến trấn nhỏ.
Tuy chỉ có nửa ngày đường, nhưng bên này so với thành nhỏ lúc trước, tất nhiên là cằn cỗi hơn không ít, thoạt nhìn không có nhiều hộ gia đình, lúc mặt trời còn chưa lặn xuống, nhưng trên đường đã không còn người nào.
Trong trấn thế nhưng không có tửu lâu hay khách điếm, phỏng chừng là do thường xuyên có khách đến nơi này, trong nha môn tổng cộng có hai bộ khoái, vài ngày trước đó xảy ra án mạng, hai bộ khoái lập tức bối rối.
Trì Long cười nói: “Quan lão gia kia suýt chút nữa mời đạo sĩ đến trừ tà.”
Nghê Diệp Tâm nghe vậy, không nhịn được bật cười, nói: “Còn muốn mời đạo sĩ?”
Trì Long gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Vậy cuối cùng có mời không?” Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ hỏi.
Trì Long nói: “Không có a, nghe nói là quan lão gia không có đủ bạc để mời đạo sĩ, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.”
Nghê Diệp Tâm bật cười, thế nhưng lại vì nguyên nhân như vậy, nói: “Nói vậy… Cũng là một thanh quan nhỉ…”
Người chết là thành viên trong nhà lớn nhất trấn nhỏ này, nhà kia trái lại tự mình mời cao nhân tới làm phép, nhưng dường như không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn khiến lòng người bàng hoàng.
Bởi vì nha môn của địa phương này quá nhỏ, không có nơi ở cho bọn họ, nên bọn Nghê Diệp Tâm cũng không định ở trong nha môn, lúc trước vốn định ở lại khách điếm, nhưng nơi này không có khách điếm nào ra hồn, cuối cùng quyết định ở trong nhà người chết kia.
Triệu Duẫn nói: “Nhà kia họ Phùng, rất nổi danh ở trấn trên, nghe nói mấy năm trước thu hoạch không tốt, nha môn cũng không lấy ra được thứ gì, đều do Phùng gia tiếp tế cho bách tính trấn trên.”
Trì Long gãi sau gáy nói: “Lại là một nhà lương thiện, chẳng phải rất giống Dương gia? Đầu năm nay, tại sao người lương thiện lại cứ gặp chuyện không may?”
Nghê Diệp Tâm nhìn Trì Long vẻ mặt mê man, nói: “Cái này có gì mà kỳ quái, có người trời sinh thiện lương, đó là đáng kính. Nhưng có người, là do trong lòng hắn có quá nhiều quỷ quái, chỉ muốn dùng hình thức này khiến mình an tâm hơn mà thôi. Người như vậy có nhiều bí mật, cũng làm qua nhiều việc, có nhân thì có quả, khó tránh khỏi dẫn tới tai họa, những chuyện đó đều không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả tất yếu.”
Trì Long gãi đầu, vẫn giữ vẻ mặt mê man, nói: “Nghê đại nhân, vậy ngài cảm thấy, Phùng gia này là thiện thật hay là giả thiện?”
Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Làm sao ta biết được.”
Tòa nhà Phùng gia rất dễ tìm, bởi vì những hộ gia đình khác đều là phòng nhỏ, chỉ có tòa nhà Phùng gia rất khí phái, còn lớn hơn so với ‘tam tiến tam xuất’ (???),ở địa phương nhỏ này, quả thực có thể nói là hùng vĩ.
Người Phùng gia đã sớm nghe nói có người Khai Phong phủ đến, nên đã vội vã quét dọn mấy gian phòng, có gia đinh đứng trước cửa đón, nhìn thấy y phục của bọn họ, thông minh tiến lên tiếp lời, dẫn bọn họ đi vào.
Gã sai vặt chạy đi tìm Phùng gia Đại thiếu gia, nghe nói bây giờ nhà này do Phùng gia Đại thiếu gia định đoạt, Phùng gia lão gia cùng Phùng gia lão phu nhân  đã qua đời mấy năm trước, tuy đại gia đình này có không ít người muốn làm quản sự Phùng gia, nhưng đều không tranh được với vị Phùng đại thiếu gia này.
Đoàn người đi vào, được dẫn tới tiền thính, còn chưa tiến vào tiền thính, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc trang phục hoa lệ đang đi ngang qua.
Nữ nhân kia thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, có loại cảm giác ‘từ nương bán lão’, vừa nhìn là biết đây không phải là người lương thiện, bộ dáng cay nghiệt có hơi gay gắt.
Nữ nhân đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy đoàn người Nghê Diệp Tâm, ghé mắt quan sát thêm mấy lần, đứng lại hỏi gia đinh: “Mấy người đó là ai?”
Gia đinh lập tức nói: “Đại phu nhân, mấy vị này là đại nhân của Khai Phong phủ, đến để điều tra vụ án của Nhị thiếu gia.”
Nữ nhân được gọi là Đại phu nhân kia nhếch miệng nở nụ cười, tựa như hơi khinh bỉ, nói: “Còn cái gì mà điều tra, Phùng Cố chết rồi, Phùng Thiên muốn làm gì chẳng được? Phùng gia này toàn bộ đều thuộc về hắn rồi, còn có sức mà điều tra cái gì, nhất định là do hắn giết người, không thể là ai khác.”
Đại phu nhân kia vừa nói xong, liền thấy sắc mặt gia đinh thay đổi trong nháy mắt, nàng quay đầu lại nhìn cũng biến sắc mặt, có một nam tử chưa đến ba mươi tuổi đang đứng sau lưng nàng, toàn thân mặc y phục màu trắng, chính là Phùng Thiên – hung thủ giết người trong miệng nàng, cũng là gia chủ hiện tại của Phùng gia.
Phùng Thiên thoạt nhìn trẻ tuổi, bộ dáng cũng thượng đẳng, có vẻ không thích nói chuyện, tương đối nghiêm túc, đặc biệt là hiện tại khóe miệng hắn mím chặt, khí thế cũng rất không tệ.
Phùng Thiên chậm rãi tiến lại gần, nói: “Đại phu nhân đứng đây ăn nói linh tinh, các ngươi không biết quản sao?”
Gã sai vặt cùng nha hoàn của Đại phu nhân đều sợ hãi, dường như rất sợ Phùng Thiên này, nhanh chóng cúi đầu.
Phùng Thiên nói: “Đưa Đại phu nhân về phòng đi, hiện tại Phùng gia rất loạn, đừng để cho Đại phu nhân đi ra, tránh bị kinh sợ rồi lại hồ ngôn loạn ngữ.”
Vừa nãy Đại phu nhân khuôn mặt trắng bệch, bây giờ nghe vậy lập tức nổi giận, thẹn quá hóa giận nói: “Phùng Thiên! Ngươi có ý gì? Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi có biết không? Sao ngươi dám nói như vậy với ta?!”
Phùng Thiên không thèm nhìn đến nàng, chỉ khoát tay áo một cái. Gã sai vặt cùng nha hoàn của Đại phu nhân lập tức đỡ lấy nàng, khuyên nhủ: “Đại phu nhân, chúng ta đi thôi, mau đi thôi nào!”
Đại phu nhân mạnh miệng, nhưng bị nha hoàn kéo hai lần liền đi mất, hình như cũng sợ vị Phùng gia Đại thiếu gia kia.
Sau khi Đại phu nhân rời khỏi, Phùng Thiên mới đi tới, nói với đám người Nghê Diệp Tâm: “Thực sự rất xin lỗi, các vị đại nhân, Phùng mỗ chiêu đãi không chu đáo, mời đi theo ta, vào trong rồi nói.”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Phùng công tử khách khí.”
Phùng Thiên đi trước dẫn đường, Trì Long cùng Triệu Duẫn lập tức đuổi theo, Mộ Dung Trường Tình đang muốn nâng bước, liền thấy Nghê Diệp Tâm dùng biểu tình hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm bóng lưng của vị Phùng Thiên công tử kia, còn duỗi cổ, giống như chỉ sợ nhìn không được rõ.
Dáng vẻ của vị Phùng gia Đại thiếu gia kia quả thật không tầm thường, hơn nữa có vẻ là người có nhiều ưu điểm, cũng không phải là gối thêu hoa.
Mộ Dung Trường Tình ho khan một tiếng, hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Phùng đại thiếu gia a.” Nghê Diệp Tâm trả lời trôi chảy.
Mộ Dung Trường Tình trợn trừng mắt, suýt chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm cho nghẹn chết, trầm giọng nói: “Vậy ngươi còn không theo sát người ta, đi càng gần nhìn càng rõ hơn.”
Nghê Diệp Tâm sững sờ, đột nhiên cảm giác thấy ngữ khí của Mộ Dung đại hiệp rất chua, không nhịn được giả vờ nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Vẫn là Mộ Dung đại hiệp thông minh, mau, chúng ta mau đuổi theo!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.