Biên dịch: 1309
Sầm Kim dọn dẹp xong xuôi, Vệ Lai cũng cúp điện thoại.
Sắc mặt anh không tốt lắm.
Sầm Kim rất lo lắng: “Vết thương lại đau à? Hay có phản ứng xấu? Nếu thấy bất kỳ chỗ nào khó chịu thì phải gọi em ngay.”
Vệ Lai nói: “Trong phòng này ngột ngạt quá.”
Ngột ngạt sao? Sầm Kim quay đầu nhìn cánh cửa mở toang.
Là ngột ngạt thật, hay cú điện thoại kia khiến anh… ngột ngạt?
Cô ngập ngừng: “Ai gọi vậy?”
“Nai đấy, thông báo ít sắp xếp tiếp theo, anh không hứng thú lắm.”
Anh chống tay lên giường đứng dậy, Sầm Kim vội tới dìu anh. Vệ Lai cười: “Đừng lo, bị thương trên vai mà, đâu đến mức không thể đi đứng, cử động nữa.”
Anh bước tới cạnh cửa, dừng lại.
Nào phải vết thương không đau, là rất đau, nhưng anh cảm thấy vẫn chưa đủ — Càng đau càng tốt, như thế anh sẽ chẳng còn sức lực suy nghĩ những chuyện bực mình đột nhiên chen nhau xuất hiện này.
Ánh mắt rơi xuống khung gỗ bên tường, là cầu thang nối lên nóc nhà. Giờ mới nhớ phía trên căn phòng này cũng có sân thượng.
Anh nói: “Anh lên đó ngồi một chút.”
Sầm Kim thực sự không biết nên khuyên thế nào mới tốt: “Vệ Lai, anh còn bị thương…”
Vệ Lai luôn có thể tìm được lý do thuyết phục cô: “Trong phòng ngộp quá, lên đó tầm nhìn thoáng đãng, không khí trong lành thì sẽ thoải mái hơn. Với lại, ngồi trên cao cũng nhìn được xa, anh cầm súng lên theo, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-thang-tu/2783054/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.