Có mơ tôi cũng không nghĩ tới một ngày bỗng dưng Bảo Khoa lại đến trước lớp tôi và đứng đợi tôi tan học như thế này. Từng giờ phút trôi qua kể từ khi tôi đọc được nội dung bức thư cho đến lúc tiếng trống cuối ngày vang lên, trái tim theo tiếng tích tắc của đồng hồ cuối lớp mà mỗi lúc lại nhanh thêm một nhịp. Rồi khi thật sự giờ học đã kết thúc, tiếng nói cười của lũ bạn bắt đầu trở nên ồn ã, đứa nào cũng vội vàng đeo balo lên vai rồi nhanh nhanh về nhà thì tôi lại hồi hộp đến mức chân tay run rẩy đến đứng cũng không nổi.
- Không về hả?
Nhã sau khi thoa kem chống nắng xong thì quay qua hỏi tôi, vẫn còn sà cả người trên bàn, tôi trả lời nó bằng cái lắc đầu.
- C-Chưa về.
- Đợi ai hay gì? Mọi ngày trống vừa đánh đã thấy mày bay như điên ra nhà xe rồi.
- Hê hê, mày về trước đi.
Thật ra cũng muốn nói với nó sự thật lắm, nhưng rồi nghĩ kĩ lại thôi đi, nó mà biết thể nào cũng sẽ nằng nặc đòi ở lại hoặc không thì là buông mấy câu cục súc trêu chọc tôi và hắn.
Nhã khó hiểu tạm biệt tôi rồi đi mất, tôi trông theo nó đến cửa lớp thì bỗng thấy mặt con bé có chút ngỡ ngàng, sau đó liền chuyển qua hớn hở, lập tức hướng tôi nói.
- Cúc cu lu, có người tìm.
Tim tôi bỗng chốc giật nảy, đợi nó đi mất thì mình cũng từ từ đứng lên đi đến phía cửa lớp.
Bản thân khi đó cảm thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-thanh-xuan/971323/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.