Sau cơn mưa trời lại sáng, Yến Nhi đi rồi mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó. Cuộc sống của hai người trẻ lại cứ thế êm trôi, tuy có chút khó khăn về tài chính khi đồng lương công nhân ít ỏi mà cả hai phải nuôi con nhỏ, bỉm sữa, gạo mắm, tiền trọ... không ai giúp đỡ nhưng trong nhà luôn rộn rã tiếng cười.
Những lúc My My mũi lòng nhớ nhà luôn được Nhân bên cạnh an ủi, động viên cô liên lạc lại với gia đình. Anh còn làm cầu nối kết nối giữa mẹ My và cô.
My My bỏ đi không lời từ biệt như vậy trong nhà ai cũng giận lắm. Nhưng nói cho cùng họ cũng chẳng lo được cuộc sống cho cô. Ngày My gọi về báo tin bình an, bà Thảo vui lắm! Bà có mắng chửi vài câu xong cũng hỏi thăm tình hình My My nơi đó sống có tốt không, có bị nhà Nhân hất hủi không?
"Thôi thì mọi chuyện cũng đã rồi. Hai đứa tính thế nào thì mẹ theo như vậy. Con My nó khổ nhiều rồi, hoàn cảnh côi cút của nó thôi thì con cũng biết. Có gì hai đứa bảo ban nhau làm ăn nuôi con, có thiếu hụt thì gọi về nói với mẹ, mẹ giúp gì được mẹ giúp. Tuy con không có cau trầu hỏi cưới con My đàng hoàng nhưng giờ hai đứa sống chung như vậy, mẹ cũng coi như con là con rể của mẹ rồi. Có gì con gọi điện cho mẹ nói chuyện với mẹ con cho có lời qua tiếng lại nha con."
Nghe những lời trần tình của bà Thảo, Nhân chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3630491/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.