Thời gian thấm thoát thoi đưa ngày My My sinh nở cũng gần đến. Cô khệ nệ vác bụng bầu vượt mặt một mình ngồi chuyến tàu đêm rời ga Sài Gòn về đến thành phố Pleiku. Nhìn ngắm cảnh đêm lướt qua kính xe cô thầm nhủ: “Tạm biệt Sài Gòn tạm biệt thành phố hoa lệ, nơi cho tôi lắm niềm vui cũng không ít muộn phiền. Lần này trở về chắc sẽ không còn đến nơi đau lòng này nữa.”
Sau tất cả, sau một chuyến đi dài cô chợt nhận ra bản thân thật bé nhỏ. Dù có thế nào nơi bình yên nhất vẫn là quê hương mình, gia đình mình. Nơi có vòng tay mẹ yêu thương chở che. Nơi có những người thân dù giận mình đến đâu cũng sẽ dang tay đón mình trở về.
Nhớ lại ngày hôm ấy, My My và mẹ đã khóc rất nhiều. Sau cùng mẹ cô thay cô quyết định: “Mẹ sẽ bán nhà ở đây, đến một nơi khác mua nhà làm ăn. Đến một nơi không ai biết mẹ con ta, mẹ con ta sẽ làm lại từ đầu. Bây giờ con cứ vào thành phố làm việc bình thường đi, ngoài đây sắp xếp ổn thoả mẹ sẽ gọi con về.”
Vâng dạ nghe theo lời mẹ. Thế nhưng khi bà Thảo sắp xếp mọi thứ chu toàn, Kiều My vì tham công tiếc việc và lưu luyến mấy đồng bảo hiểm khai sản nên ráng làm đến tháng thứ chín mới quay về.
Lần này trở về cô không còn đi trên con đường quê quen thuộc mà về thẳng nhà như trước nữa. Mà có bà Thảo đợi ở ngay toa tàu đón cô về căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3601159/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.