Hắn hừm lạnh: “Chuyện đến nước này tôi cũng không miễn cưỡng bản thân làm gì nữa. Cô chính là thư không biết điều, cô ăn nằm với tôi được chắc gì không ăn nằm với những thằng khác. Đi đã một thời gian rồi quay về nói con của thằng này cô nghĩ tôi là một thằng ngu sao? Chả qua tôi không muốn truy cứu mà thôi.”
“Những lời như vậy anh cũng có thể nói ra sao? Anh xem tôi là hạng người gì hả? Ủa công tôi tin tưởng anh trao cho anh cơ hội hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì biến! biến ngay lập tức tránh xa khỏi cuộc đời tôi đi.” - My My giận đến cả người run rẩy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên mặt.
Cô điên cuồng hét lên, dùng chút sức yếu ớt của mình đẩy tên cặn bã đó ra ngoài. Đóng sầm cửa lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô ngã quỵ xuống nền nhà lạnh toát khóc không thành tiếng.
“Ông trời ơi, con đã làm sai điều gì? Tại sao ông lại đối xử với con như vậy chứ?”
Cô khóc nấc nghẹn. giờ phút này cô thật không muốn sống nữa.
“Bé con giờ mẹ phải làm sao đây? Mẹ đã cố hết sức để con có một gia đình trọn vẹn rồi nhưng mẹ không thể? Con có thể sinh ra mà không có cha thôi. Hay là…”
Khựng lại một nhịp lúc này thật sự cô đã nghĩ đến việc chết đi cùng đứa con trong bụng qua thế giới bên kia cô sẽ chăm sóc tốt cho con mình. Nghĩ lại cuộc đời mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-dem/3601157/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.