Mùa thu. Tôi 1 mình lang thang trên con đường nhỏ đã đi nhiều tới nỗi quen chân. Lâu lâu lại nhìn lên ban công hay một ô cửa nào đó. Chẳng biết để ngóng chờ điều gì.
Bữa vừa rồi, lúc chuẩn bị đi học, Dương đột ngột ngất lịm mà không có nguyên do. Bố đưa Dương vào bệnh viện rồi để cậu ở lại đó. Trong 1 căn phòng đặc biệt bao quanh bởi kính trắng và dây dợ nối khắp người như mớ mạng nhện sau cơn bão bị đánh tả tơi.
Bao giờ Dương tỉnh lại? Bố chẳng tiên lượng được. Cũng không ai tiên lượng được. Có thể là ngày mai, ngày kia, rất nhiều ngày sau hoặc không bao giờ nữa. Tôi cúi đầu, mong những giọt nước mắt thôi đừng rơi nữa. Tôi vẫn luôn vào thăm Dương vào mỗi cuối chiều. Cậu ấy nằm đó, mà chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại. Vào những hôm nhớ cậu, tôi lại lang thang lang thang, leo lên con dốc dẫn lên sườn núi, tìm tới trạm trú ẩn bí mật của chúng tôi. Trong tay không có gậy dò đường. Và trong lòng thì cứ nơm nớp sợ gấu. Nhưng tôi sợ hơn tất thảy, là những kí ức về Dương trong lòng sẽ bị lãng quên đi. Thời gian tươi đẹp trước đó, đối với chúng tôi đã qua xa xăm mất rồi.
Đã hơn 1 tuần nay rồi… Dương chưa tỉnh lại. Nhưng tôi cũng không còn khóc nữa. Việc khóc lóc khiến tôi trở nên mệt mỏi và mất sức nhiều hơn. Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi tự dặn lòng rằng phải tin tưởng vào sự mạnh mẽ của Dương. Cậu hữa sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344512/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.