Hoàng hôn…
Mặt biển màu hồng sóng xô nhè nhẹ…
Tôi và Dương cùng nhau thả bộ trên cát. Những vết chân nông sâu vừa in hằn đã bị sóng liếm, biến mất như chưa từng tồn tại. Gió biển vẫn mát mẻ như hồi trưa trên núi. Dường như vào thu, mọi thứ chuyển động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tôi dơ tay ra hứng lấy vài giọt nắng cuối ngày. Dương nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bình thản thả bộ trên bãi biển trải dài. Giống như sự vô định của thời gian… Tôi mong chuyến dạo chơi này sẽ không bao giờ kết thúc.
Lúc ngang qua quảng trường bãi biển, mấy cô chú trong câu lạc bộ khiêu vũ vẫn đang hăng say tập luyện. Đài phun nước lấp lánh dưới hoàng hôn. Mây trên trời kéo chồng xếp lớp. Màu hồng của hoàng hôn sẫm lại thành một vùng xanh đặc. Tôi níu Dương lại nhìn về phía mấy cô chú ấy. Những bước chân nhịp nhàng… Âm nhạc du dương…
Họ chỉ mặc những trang phục bình thường thôi. Nhưng trong mắt tôi lại giống như cảnh sắc trong một buổi vũ hội. Ánh sáng rực rỡ chiếu lên võng mạc. Nỗi đau âm ỉ bên trong biến thành cảm giác hân hoan khó tả. Dương nắm tay tôi. Ánh sáng mày hồng chiếu lên gương mặt cậu ấy. Đường nét mơ hồ giống trong mơ. Nhưng âm thanh phát ra lại du dương chân thực:
- Lam Anh, có thể khiêu vũ với tớ không?
- Nhưng tớ không biết khiêu vũ…
- Cậu làm theo tớ!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Dương đã nắm tay tôi chạy vào giữa vòng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3344511/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.