Nỗi buồn chạy qua chạy lại trong mơ...
Tôi mở mắt nghe nỗi buồn chảy dọc ra ngoài.
Trong phòng là bóng tối đậm đặc, không âm thanh không màu sắc...
Đó đích thị là thế giới tôi sẽ phải làm quen. Dù sớm hay muộn.
Tôi không dưng muốn tìm cây vĩ. Tôi muốn biết cảm giác kéo vĩ cầm trong đêm... Liệu sau này tôi có thể làm quen được với điều đò không? Tôi mò mẫm ngồi dậy. Rồi n hư 1 kẻ mù thực thụ, tôi lọ mọ xuống giường mà không mở mắt.
Bóng tối khiến người ta phát nhát hơn vài phần, bước đi có phần thận trọng hơn. Tôi tìm được cây vĩ.
Nhưng không kéo.
Chỉ lặng lẽ ôm nó vào lòng và lặng lẽ rơi nước mắt.
Đã bao nhiêu đêm tôi âm thầm khóc ròng như vậy?
Tôi không có bạn thân. Phong là người bạn thân duy nhất từ trước tới nay của tôi... nhưng tôi chưa từng kể bất kfì điều gì về tôi cho cậu ấy nghe. Cũng không để tâm tình trong lòng mình cho ai biết. Vì, tôi hiểu, mỗi lần tôi gục đầu khóc, là một lần, xung quanh đưa tới một tràng dài, ánh mắt an ủi an ủi và vài lời thương hại.
Tôi không cần những thứ đó, và cũng chẳng muốn nhận được những thứ đó. Nên cứ như vậy, một mình, xù gai lên, cố thủ như một con nhím. Nhưng càng cố thủ, tôi lại càng dễ bị tổn thương, càng muốn hòa n hập với thế giới bên ngoài. Tôi chỉ muốn sống như một đứa trẻ bình thường, nhưng lại càng không muốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/3311191/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.