Rồi tới 1 ngày... Khi đã không thể ngừng thắc mắc... Tôi đã hỏi Dương.
Về nơi cậu đến, về lý do tại sao trong suốt thời gian điều trị cậu cũng chỉ có một mình. Dương nhìn tôi rồi khẽ xoa đầu một cái, bảo này trông thế nhưng tớ là người Hà Nội đấy. Bố mẹ tớ cũng giống bố mẹ cái bạn kia của cậu ấy... cũng chia ly đôi ngả đôi đường. Tớ ở với bố. Bố tớ là bạn thân của bố cậu đấy... hồi đại học hai người ở chung ký túc xá. Tại bố tớ... ừm... Bố tớ có người mới, mà bà ấy lại chẳng ưa gì tớ... nên bố tớ mới để tớ đến đây nhờ bố cậu chăm sóc. Ông ấy hứa là sẽ đến thăm tớ sau khi vợ ông ấy sinh em bé. Hàng tháng ông ấy sẽ gửi tiền chữa bệnh, tiền sinh hoạt và cả học phí nữa...
Biết sao không Lan Anh bố cậu sẽ làm hồ sơ nhập học cho tớ đấy. Rồi tớ sẽ đi học cùng cậu. Sau này không lo cậu buồn nữa...
Dương kể về mình, thản nhiên như đương kể về câu chuyện của một ai đó khác...
Phải mất bao lâu cậu mới học được cách sống bình thản đến thế...
Để khi nhắc về những chuyện cũ, cũng chỉ còn vẻ mặt bình thản như lúc này...
Tôi không biết chuỗi ngày trước kia của Dương như thế nào. Ở trong căn nhà không ai yêu thương, tại một thành phố chẳng ai biết tới tâm tới sự tồn tại của cậu ấy...
Tôi không hỏi Dương nữa.
Chỉ im lặng nghiêng đầu nhìn vạt nắng lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/2734351/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.