Mẹ tôi nhìn thấy Dương, xót xa 1 phần. Nhưng tôi thấy mẹ vui nhiều hơn. Cả bữa cơm, mẹ cứ gắp thức ăn cho Dương hoài... Mãi tới khi bát cậu đầy ắp, mới chịu tha.
- Dương phải ăn nhiều vào, còn lấy sức trị bệnh, biết chưa? - Mẹ dịu dàng nhìn Dương ăn ngon lành- Thích gì thì cứ nói. Lam Anh nó sẽ dẫn đi ăn. Vùng này gì chứ đồ ăn chẳng thiếu đâu con. Cứ trải nghiệm thật đã nhe.
- Dạ, con sẽ từ từ thử ạ!- Dương cười, cắn trọn miếng thịt gà tươi ngon.
Ăn cơm xong, mẹ phải tới tiệm bánh, nên 2 đứa chúng tôi ở lại nhà với nhau. Dương bảo hôm nay cậu ấy vào bếp trổ tài nấu nướng cho tôi xem. Tôi khoát tay hào hứng. Hôm bữa tôi thử canh xương hầm của cậu ấy rồi.
Rất tuyệt vời đấy!
- Hôm nay tớ làm rau củ cho cậu xem!- Dương cười- Từ giờ tớ sẽ nấu cho mọi người ăn mỗi ngày.
- Cậu làm như tớ không biết nấu ấy.
- Nhưng mà cậu lười he!
Dương cười toe. Cậu ấy vẫn hiền như thế. Tôi kêu ca, rằng tôi ghét rau củ lắm. Cậu ấy lại vỗ ngực mà tự tin rằng, đừng có lo, ăn rau củ tớ làm, cậu không chết mê mới lạ.
- Tớ không ăn đâu- Tôi xua tay cự tuyệt.
- Không ăn cũng phải ăn. Rau củ rất tốt đấy. - Dương lại dịu dàng xoa xoa đầu tôi.
Thế là chúng tôi vào bếp. Tôi giúp cậu ấy lặt rau và gọt cà rốt, xắt nhỏ đậu cô ve.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tau-cuoi/2734348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.