Tần Mục Ca không phục lắm liếc nhìn đối phương một cái, nhưng mà đối phương nói rất đúng, nhất là cái vấn đề phẩm cấp này, mình không có phẩm (chức quan á),một dân thường nhỏ nhoi -- cho nên nàng rất không vui mừng cúi đầu bắt đầu tức giận nướng gà rừng. Nét mặt Hiên Viên Triệt buông lỏng không ít, cũng ngồi ở bên cạnh Tần Mục Ca, bắt đầu im lặng nướng một con khác. Không biết là cố ý hay là vô ý, Hiên Viên Triệt đi tới ngồi xuống bên kia Tần Mục Ca, mà một bên Tần Mục Ca là Triệu Hiểu Uyển ngồi, như vậy, Tần Mục Ca ngồi vào chỗ ở giữa, tách rời Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt ra. Vẻ mặt Triệu Hiểu Uyển có chút mất mát, hình như nàng cảm thấy Hiên Viên Triệt cố ý xa lánh, thật ra thì cơ hội vừa rồi rất tốt, nhưng hắn lại không nói một câu tràn đầy tình ý -- hắn đang lo lắng cái gì? "Triệt. . . Ta muốn đi ngoài . . . Ngươi có thể theo ta hay không . . ." Triệu Hiểu Uyển thấy biện pháp muốn Tần Mục Ca ra ngoài hình như hơi không thể thực hiện được, bởi vì Hiên Viên Triệt không biết từ cái gì lo lắng, hoàn toàn không cho mình tạo ra cơ hội cùng một chỗ với hắn, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác. Hiên Viên Triệt sửng sốt một chút, lập tức đụng Tần Mục Ca một cái, giương cằm lên nói: "Ngươi đi giúp trắc vương phi ra ngoài một chuyến, ta là đàn ông không tiện . . ." "Không phải bên ngoài có sói sao?" Tần Mục Ca liếc Hiên Viên Triệt một cái, đang định tự nhiên tới một câu. "Ngươi được phép kêu ta." Hiên Viên Triệt laị đụng Tần Mục Ca, ý bảo nàng lập tức hành động. Không có cách nào, Tần Mục Ca tính đứng dậy. Triệu Hiểu Uyển mắt thấy Hiên Viên Triệt lại muốn từ chối mình, cắn răng, định nói thẳng: "Triệt, ta có lời muốn nói với ngươi -- Tần tiểu thư có thể tránh một chút không?" Tần Mục Ca không nói có thể, nhưng lập tức đứng dậy đi ra. Hiên Viên Triệt nhận lấy gà rừng của Tần Mục Ca, vẻ mặt không có gì tiếp tục nướng, đến lúc bóng dáng của Tần Mục Ca chỉ còn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hiểu Uyển, dường như đang chờ nàng ta nói chuyện. "Triệt, chẳng lẽ ngươi thật không biết ý của ta, hay là cố ý tránh né ta? . . ." Triệu Hiểu Uyển đi tới ngồi xuống trước mặt Hiên Viên Triệt, cứ nhìn nhau ở trong gang tấc với hắn. Hiên Viên Triệt dời ánh mắt đi, nhìn đống lửa nói: "Chúng ta phải kiêng dè, thân phận ta và ngươi khác nhau, ngươi nên biết . . ." "Bây giờ không có người khác, Triệt, " Triệu Hiểu Uyển say sưa tiến lên nắm cánh tay Hiên Viên Triệt, tràn ngập chờ mong nhìn về phía hắn, vội vàng nói, "Tần tiểu thư sẽ không bán đứng chúng ta, Triệt, ta muốn đem thân thể cho ngươi, một | đêm ở đây, ta là của ngươi, ngươi luôn muốn ta đều cho ngươi . . ." Vừa nói chuyện, Triệu Hiểu Uyển bắt đầu cởi áo ngực của mình. Hiên Viên Triệt hoảng sợ, lập tức đưa tay ngăn nàng lại, gầm nhẹ nói: "Ngươi làm cái gì? Ngươi xem Hiên Viên Triệt ta thành người nào?! Ngươi xem ngươi thành người nào?!" "Triệt, ta nằm mơ cũng muốn cùng ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao? Chúng ta ở chung một chỗ, ai cũng không biết, Mộ Dung Khinh Hàn sẽ không biết . . ." Triệu Hiểu Uyển cầm tay Hiên Viên Triệt, gần như năn nỉ nói, "Ta không hối hận, Triệt, muốn ta đi, mặc dù thân thể đã phá, nhưng mà lòng của ta vẫn là của ngươi . . ." Triệu Hiểu Uyển gần như nghẹn ngào muốn chui vào trong ngực Hiên Viên Triệt. Cảm xúc trong mắt Hiên Viên Triệt tràn đầy trời đất, hắn có chút khó khăn đưa Triệu Hiểu Uyển trong lòng ra, ngay sau đó đứng lên lui về phía sau mấy bước, thở hổn hển, gằn từng chữ: "Tiểu Uyển, ngươi không cần nói tiếp nữa, ý của ngươi ta hiểu. Nhưng bây giờ đã khác với trước, ngươi đã là trắc phi của vương gia, Hiên Viên Triệt ta dù tình cũ khó quên với ngươi, cũng không thể làm ra chuyện không tốt! Mặc dù phụ nữ của Mộ Dung Khinh Hàn rất nhiều, nhưng mà ta lại nhìn ra hắn vẫn khá tốt với ngươi -- cho nên, không muốn nghĩ nhiều, đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài một chút." Nói xong, Hiên Viên Triệt không có lưu luyến gì nhanh chân đi ra, để lại Triệu Hiểu Uyển trong hang. Tần Mục Ca cũng không có đi xa, bởi vì tối lửa tắt đèn không thế nào an toàn, nàng chỉ ngồi ở cửa hang, rồi nghĩ tới chuyện ba chỗ ánh lửa mơ hồ trong hang. Hiên Viên Triệt ra ngoài dùng chân đụng chân của nàng một cái, khẽ nói: "Qua bên kia, ta có chuyện muốn nói." Tần Mục Ca đứng dậy đi theo đối phương tới nơi xa một đoạn ngắn, cách cửa hang một khoảng. Hiên Viên Triệt dừng bước lại, xoay người lại nhìn Tần Mục Ca, khẽ nói: "Vừa rồi ngươi ở cửa hang nghe được cái gì rồi hả? Tần tiểu thư?" "Không có gì, ta đang nghĩ tới chuyện ta . . ." Tần Mục Ca giả câm vờ điếc, bày tỏ mình luôn sống chết mặc bây. Nàng dựa vào trên một thân cây, cố gắng biểu hiện giọng nói tự nhiên và việc không liên quan đến mình. Một tay Hiên Viên Triệt chống ở trên thân cây đến gần Tần Mục Ca khẽ nói: "Ngươi năm lần bảy lượt muốn để laị thời gian cho ta và Triệu Hiểu Uyển, vài ý? Nói một chút coi . . ." Tần Mục Ca muốn kéo ra khoảng cách với hắn, nhưng một cái tay khác của đối phương sớm nắm lấy eo của nàng, không để cho nàng có thể thuận lợi né ra. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là lấy thành ý của mình giải thích: "Là có ý này -- thật ra thì ta đề nghị các ngươi không cần chịu đựng loại hành hạ này, dứt khoát chạy trốn, đến lúc trở về thì ta nói cho Mộ Dung Khinh Hàn, nói các ngươi đã bị nước trôi không thấy bóng dáng, hắn có thể sẽ cho rằng các ngươi đã mất, như vậy các ngươi có thể ở cùng một chỗ cả đời, như vậy ngươi cũng không có tiếc nuối, có đúng hay không? . . ." Răng Hiên Viên Triệt cắn thật chặt, lộ ra vẻ rất tức giận, căm giận nói: "Ngươi xem ta như người nào? Một kẻ bỉ ổi đê tiện thấy sắc quên nghĩa? Một ngụy quân tử (kẻ giả nhân giả nghĩa) trong lòng chỉ có tình riêng không có chí khí? Tần Mục Ca, không phải ngươi rất biết tính kế sao, chắc hẳn cũng là người thông minh, cho nên không cần coi thường Hiên Viên Triệt ta! Ta là tướng quân, ta biết thiên chức (trách nhiệm thiêng liêng) của ta, cũng biết ta muốn bảo vệ cái gì, tuyệt đối sẽ không vì một chút tình riêng trai gái mà làm ra chuyện khinh thường!" "Ta cũng không có xem thường ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi và Trương tiểu thư rất đáng thương, có * không thể thành thân thuộc, luôn làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, cho nên ta dành ra không gian có thể cho các ngươi nói chuyện thật tốt một chút, chẳng lẽ ta sai lầm rồi sao?" Tần Mục Ca vừa nói chuyện cố gắng muốn tránh thân thể ra từ trong tay Hiên Viên Triệt, nhưng thất bại. "Ngươi chính là sai lầm rồi, ngươi không ở đó, ai tới chứng minh chúng ta là trong sạch? Nhớ, vào lúc trước khi thấy Vương Gia không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của ta, chúng ta phải bảo đảm ba ở chung một chỗ . . ." Tần Mục Ca lạnh nhạt nói: "Ta hiểu, ngươi coi danh dự của nàng rất quý giá -- ngươi thật sự rất thích nàng . . ." "Đây là tốt nhất với ta và nàng còn có Vương Gia, không có quan hệ gì với yêu -- ta rất cảm tạ người ở chung với chúng ta, nếu không thì chuyện trở nên rất phức tạp rồi . . ." Tay Hiên Viên Triệt nắm eo nhỏ nhắn Lâm Vân Tịch (nguyên bản á không biết em nào mới xuất hiện lun),gần như mặt dán mặt với Tần Mục Ca, mang theo loại giọng nói mị hoặc nào đó thật nhỏ. Tần Mục Ca cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, mặt nàng thoáng xoay một chút, ngẫm lại, nói: "Ta, đề nghị đó thật ra thì cũng là thật lòng, người sống trăm năm cũng không dễ dàng gặp được người rất hợp ý của mình. . ." "Đừng nói một chút không liên quan với ta -- ta với nàng đã thuộc về quá khứ, hiện tại nàng cũng sống không tệ, trang #ddlqd# bubble ta càng yên tâm rồi. Hiện tại nàng là trắc phi của Thanh Dương vương, đừng nói với nàng còn có thân phận ta không phù hợp, biết không?" Hiên Viên Triệt nói xong, lấy tay nhéo eo của nàng, ý bảo nàng chấp nhận lời của mình thật tốt. Tần Mục Ca im lặng chốc lát, nói: "Nếu như sau này nàng sống không tốt, ngươi không tiếc nuối sao? . . ." "Mỗi người đều có số mạng của mỗi người, nàng là trắc vương phi, điểm này sẽ không thay đổi. Cho dù nàng không nhiều hài lòng, lấy thân phận của ta cũng không thể làm cái gì -- chỉ là, Mộ Dung Khinh Hàn người này thích phụ nữ, cho nên sẽ không bạc đãi (xử tệ) nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng sống không tệ, Mộ Dung Khinh Hàn không tệ với nàng . . ." Hiên Viên Triệt trả lời khiến Tần Mục Ca thật bất ngờ, vốn là nàng cho là Hiên Viên Triệt để ý Triệu Hiểu Uyển như vậy, nhất định khó có thể từ chối đẩy ngã của Triệu Hiểu Uyển, nhưng mà bây giờ thấy hắn rất tỉnh táo, hắn biết chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Cho nên dạng lựa chọn này cũng không phải sợ Mộ Dung Khinh Hàn, mà là từ phẩm hạnh tu dưỡng của chính mình – cô gái mình thích đã lập gia đình, cho nên chính mình tuyệt đối sẽ không nhúng chàm, cho dù chính mình lại chịu đau khổ, cũng sẽ không dây dưa *. "Biết . . ." Tần Mục Ca nhẹ giọng hứa hẹn, chỉ là trả lời ngược lại, "Chẳng qua ta cũng có tự do của mình, dù sao ngươi cũng không thể cố ý nhét ta ở giữa các ngươi, ta không thoải mái." "Ta có một chút cũng muốn hỏi ngươi, Tần Mục Ca, " Tay Hiên Viên Triệt nắm bên hông Tần Mục Ca không tự giác nắm thật chặt, "Đối với ta và nàng ta, ngươi cũng không có một chút xíu cảm xúc sao? Như là . . . Ghen tuông . . ." Tần Mục Ca ngửa mặt nhìn Hiên Viên Triệt, mình đương nhiên biết ý của đối phương, vấn đề là, hình như chính mình vốn không có ghen, có chỉ là bùi ngùi và buồn phiền. "Ngươi đã luôn thích nàng ta, ta biết, chúng ta đã không có quan hệ, ta ăn dấm gì? Mặc dù thân phận của ta có chút lúng túng, nhưng mà ngươi đã không còn là phu quân (chồng) của ta, cũng chưa từng thích ta... Ta biết rõ, trong lòng sớm buông xuống -- tương lai của ta muốn tìm một phu quân trong lòng chỉ có ta -- Như Lãnh Thanh Phong vậy cũng không tệ. . ." Nàng có chút vội vàng kéo Lãnh Thanh Phong theo cột với mình, không phải là mình không có ai thích, ít nhất Lãnh Thanh Phong rất che chở với mình, mặc dù mình chỉ coi hắn như đệ đệ (em trai). "Hắn không được, không rõ lai lịch, giống như một đứa bé, ngươi không thể cùng hắn -- ta là nói ngươi cần người đàn ông chín chắn một chút, hắn không thích hợp . . ." Hiên Viên Triệt lập tức cắt đứt lời nói Tần Mục Ca, bật thốt lên, phát hiện mình hơi phản ứng quá mức, mới lập tức sữa chữa một câu. "Được rồi, đây là chuyện của ta, ngươi cũng không cần quan tâm . . ." Tần Mục Ca nói xong muốn lấy tay của đối phương ra, như vậy nói chuyện với hắn có chút không thích ứng, hơn nữa cảm giác -- có chút *. Ai ngờ, Hiên Viên Triệt không chỉ không lấy ra, ngược lại càng ôm sát, thân thể của hai người đụng chạm ở chung một chỗ, nhiệt độ da thịt hai bên chợt tăng lên. Tần Mục Ca sững sờ, ngay sau đó nàng bỗng nhiên có cảm giác một chỗ nào đấy của Hiên Viên Triệt chợt bành trướng, cứng rắn chạm vào trên người mình! Còn chưa kịp nói cái gì, Hiên Viên Triệt chợt cúi đầu hôn thật mạnh ở trên môi của nàng! Sau đó mang theo một loại cường thế quân lâm thiên hạ công thành đoạt đất ở trên miệng Tần Mục Ca (hôn mà giống cướp bóc quá ). Nàng vừa mới dựa vào miệng, đối phương liền tiến quân thần tốc, không cho nàng đường sống nói chuyện gì. Người này phát | tình rồi hả? Có phải đối mặt Triệu Hiểu Uyển có điều cố kỵ cho nên chuyển cảm xúc này tới trên người mình hay không, mình mới sẽ không làm vật thay thế! Nàng dùng sức cắn! Hiên Viên Triệt rõ ràng đau kêu một tiếng, sau đó hình như tỉnh táo, lập tức buông lỏng ra Tần Mục Ca ghìm giọng nói: "Xin lỗi, ta . . . cầm lòng . . ." "Nếu như ngươi muốn, thì đi tìm nàng, không cần mặt ngoài chính nhân quân tử, trong lòng nam trộm nữ chang! Ta là Tần Mục Ca, không phải là vật thay thế gì đó, ngươi nhớ cho ta!" Tần Mục Ca dùng sức cho Hiên Viên Triệt một quyền, oán hận mắng hắn một câu, xoay người đi tới bên kia chải chuốt lại cảm xúc của mình. Hiên Viên Triệt không lập tức theo tới, hắn dựa vào trên cây bình tĩnh im lặng một lát, lúc này mới từ từ đi tới bên cạnh Tần Mục Ca, chậm rãi nói: "Mới vừa rồi ta luống cuống, sau này sẽ không . . . Ngươi không phải là vật thay thế, ta cũng chưa từng xem ngươi như vật thay thế . . . Ta nói ngươi là Tần Mục Ca, là chính ngươi, hoàn toàn không cần phải thay thế người nào. . ." "Hiên Viên Triệt, chính miệng Triệu Hiểu Uyển nói với ta, chuyện giữa các ngươi thật ra thì không liên quan đến ta, tất cả đều là Thái hậu điều khiển, bà ta biết ngươi thích Triệu Hiểu Uyển, cho nên mới nhúng tay gả nàng cho Mộ Dung Khinh Hàn -- nói cách khác, cho dù có mấy người đợi tuyển, cuối cùng gả cho Mộ Dung Khinh Hàn nhất định là Triệu Hiểu Uyển -- Tần Mục Ca ta là người bị hại, từ đầu tới đuôi đều vậy! Cho nên ta không nợ ngươi cái gì, chỉ cần đồng tình với ngươi, ở đây không cần phải có lòng xin lỗi . . ." Tần Mục Ca như trút được gánh nặng, xoay người đi tới cửa hang -- đêm đã khuya, mình cần nghỉ ngơi. Mà Hiên Viên Triệt lại sửng sờ tại chỗ! Tần Mục Ca vào hang núi, thấy Triệu Hiểu Uyển phờ phạc ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trước đống lửa. Thấy nàng đi vào, ánh mắt Triệu Hiểu Uyển lập tức nhìn sang phía sau nàng. "Trắc vương phi, ta thấy ngươi vẫn là không cần có ý muốn kia rồi, hắn hẳn không phải là người như vậy. . ." Tần Mục Ca nhìn ra được mất mác của Triệu Hiểu Uyển, nàng muốn điên cuồng * với Hiên Viên Triệt, nhưng bị đối phương từ chối. "Nếu chỉ có hai người chúng ta thì tốt rồi, lại cứ nhiều hơn một người . . ." Triệu Hiểu Uyển buồn bã nhìn Tần Mục Ca, hình như rất muốn khiến nàng lập tức biến mất. Mặt Tần Mục Ca không thay đổi ngồi đối diện Triệu Hiểu Uyển, bình tĩnh không dao động nhìn nàng ta nói: "Ta cũng rất muốn biến mất ở trước mặt các ngươi, nhưng điều kiện không cho phép, ta không có y phục, cũng không biết đường, chỉ có thể dựa vào đại tướng quân. . . Xin lỗi . . . Chỉ là, cũng xin ngươi suy nghĩ một chút, ngươi và hắn thích lẫn nhau cái này không giả, nhưng thân phận của ngươi là trắc vương phi, ngươi đã gả cho người cũng không nên còn muốn cái khác, như vậy không chỉ sẽ hại ngươi, cũng sẽ hại hắn. Ta là vợ trước của hắn, cho dù tình cảm chúng ta như thế nào, ta vẫn hi vọng hắn bình an thuận lợi như cũ, đừng vì một chút chuyện mà rơi vào cảnh khó khăn, cho nên, ngươi buông tay đi . . . Đừng thêm phiền toái cho hắn . . ." Nàng thẳng thắn khiến Triệu Hiểu Uyển rất không thoải mái, cho nên đối phương không hề nói chuyện với nàng nữa, xoay đầu sang chỗ khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]