Khoảng cách giữa ba người Hiên Viên Triệt với Mộ Dung Khinh Hàn càng ngày càng xa, rất nhanh một đường vòng núi, không thấy bóng dáng Mộ Dung Khinh Hàn! Tại sao có thể như vậy? ! Tần Mục Ca không kịp nghĩ nhiều kêu rên một tiếng, chỉ nắm thật chặt cánh tay Hiên Viên Triệt. Triệu Hiểu Uyển không biết bơi, hiện tại nàng càng đem Hiên Viên Triệt làm thành cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy thân thể Hiên Viên Triệt hoảng sợ hô to: "Triệt . . . Ta sợ . . ." Tần Mục Ca thấy Hiên Viên Triệt rất cố sức hoạt động, hai tay của hắn đã không thể bơi vọt ra, cộng thêm Triệu Hiểu Uyển lại giống như bạch tuộc tám chân gắt gao quấn hắn, cho nên không bao lâu, hắn đã uống vài ngụm nước! Xem ra trong lúc này giữa mình và Triệu Hiểu Uyển cần phải có một người buông tay của hắn ra, để cho hắn có thể tự do bơi tự bảo vệ mình. Rất rõ ràng, Triệu Hiểu Uyển thì không thể nào buông ra, nàng ta không biết bơi, cho nên -- Tần Mục Ca cắn răng một cái, vừa muốn rút tay ra ngoài từ trong tay Hiên Viên Triệt, đối phương lập tức quát: "Ngươi dám?!" Hắn vừa dùng sức chống đỡ, vừa trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Mục Ca. Nước chảy xiết, ba người ở trong nước xoay tròn qua lại theo dòng nước. "Như vậy chỉ sợ tình huống càng ngày càng hỏng bét! Ta biết bơi!" Một cái tay của Tần Mục Ca bị Hiên Viên Triệt nắm, một cái tay khác cố gắng giữ vững thăng bằng, lớn tiếng giải thích với Hiên Viên Triệt, ý tốt của hắn mình hiểu, lo lắng cho mình ở trong nước bị chết đuối. Hiên Viên Triệt mặc kệ Tần Mục Ca nói gì, lập tức kiên quyết hủy bỏ. "Trước mặt cách đó không xa dòng nước sẽ chảy chậm một chút, chúng ta tìm cơ hội lên bờ, chỉ kiên trì đoạn này là được rồi!" Tần Mục Ca không có cách nào, tay không thoát được Hiên Viên Triệt, chỉ có tiếp tục theo hắn. Nàng thấy Triệu Hiểu Uyển ôm thật chặt Hiên Viên Triệt, vừa khóc vừa kêu, lập tức hướng đối phương quát: "Ngươi lập tức buông hắn ra một chút!" "Ta không, ta không buông Triệt ra!" Triệu Hiểu Uyển cuống cuồng hô từ chối đề nghị của Tần Mục Ca. "Trắc vương phi, ngươi buông ta ra một chút, như vậy chúng ta sẽ bị động!" Hiên Viên Triệt không biết nên nói gì, đối mặt Triệu Hiểu Uyển hình như hắn luôn không đành lòng. Tần Mục Ca thấy dù nói lên thế này cũng không làm nên chuyện gì, lại nhìn một chút Hiên Viên Triệt đã hơi mệt rã rời, nàng hạ quyết tâm, một cái tát đánh vào trên mặt Triệu Hiểu Uyển, đồng thời quát: "Buông hắn ra một chút cho ta, nếu không thì tất cả mọi người mất mạng!" Nhưng mà bây giờ dường như Triệu Hiểu Uyển đã mất đi lý trí, chỉ biết ôm thật chặt Hiên Viên Triệt, hoàn toàn không buông tay. Không có cách nào, Tần Mục Ca dưới cái nhìn soi mói hơi kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, đưa tay dùng sức cho một cái ở gáy Triệu Hiểu Uyển! Lập tức thân thể Triệu Hiểu Uyển mềm nhũn, ngất đi! Tay chân quấn ở trên người Hiên Viên Triệt cũng buông lỏng ra. Bỗng chốc Hiên Viên Triệt cảm giác cả người nhẹ nhõm không ít, lập tức hắn nắm eo của Triệu Hiểu Uyển, lôi kéo Tần Mục Ca cố gắng đi về phía trước theo dòng nước. Vì giảm bớt gánh nặng cho Hiên Viên Triệt, Tần Mục Ca đề nghị tự mình đi nắm bên kia Triệu Hiểu Uyển, như vậy thì có thể giúp Hiên Viên Triệt giải phóng một cái tay ra ngoài, như thế sẽ chủ động hơn một chút. "Ngươi thề ngươi sẽ không buông ra . . ." Mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi nói ra điều kiện với Tần Mục Ca, trong đôi mắt đen hết sức nghiêm túc. "Ta thề không rời đi có được hay không?!" Tần Mục Ca tức giận nói ra một câu, lúc này mới lấy được sự đồng ý của Hiên Viên Triệt. Đợi nàng nắm chặt lấy cánh tay Triệu Hiểu Uyển, Hiên Viên Triệt mới buông tay của mình ra. Quả nhiên, Hiên Viên Triệt bơi chủ động hơn, hắn quan sát tình hình cẩn thận, từ từ đưa đẩy ba người đến gần chỗ bờ sông. Rốt cuộc, sức nước trước mặt hơi dịu đi, Hiên Viên Triệt không dám chậm trễ, lập tức gọi Tần Mục Ca dùng sức bơi, phối hợp với mình bơi về phía bờ. Ở dưới sự phối hợp của hai người, rốt cuộc ba người vật lộn đến bờ sông. Tần Mục Ca với Hiên Viên Triệt kéo Triệu Hiểu Uyển lên bờ, chuyện thứ nhất chính là buông lỏng ngã vào bụi cỏ khô ráo, ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại phì phò thở hổn hển. Rốt cuộc lên bờ, hiện tại nàng mới phát hiện dường như thể lực của mình đã như cạn kiệt, thân thể ê ẩm, yếu ớt, không muốn cử động một chút. Hiên Viên Triệt cũng giống với Tần Mục Ca, ngửa mặt nằm thở hổn hển nặng nề. Thật lâu, hắn trầm thấp hỏi "Vẫn khỏe chứ?" Tần Mục Ca nhắm mắt lại, không biết hắn đang nói chuyện với ai, cho nên không có trả lời, chỉ lẳng lặng lấy lại thể lực của mình. "Ta nói, ngươi vẫn khỏe chứ, Tần Mục Ca?" Hiên Viên Triệt nghiêng mặt sang bên đến nhìn Tần Mục Ca bình tĩnh nằm, một bộ dạng người không có sao, lại hỏi một câu, thuận tiện bò dậy đến gần nàng định nhìn nàng có ngủ hay không. "Mệt mỏi . . . Không có hơi sức . . . Các ngươi đi trước . . . Ta ngủ một lát thôi . . ." Nàng không thấy Hiên Viên Triệt đang nhìn nàng, vẫn từ từ nhắm mắt. Trong mắt Hiên Viên Triệt thoáng qua vẻ kinh ngạc, im lặng lại bình tĩnh nhìn Tần Mục Ca. Bây giờ áo ngoài của nàng đã bỏ đi, trên người chỉ có áo ngực, phía dưới chỉ quần lót, tay chân trắng noãn thon dài, còn có áo ngực thật mỏng chỉ tạm bao bọc vốn có đầy đặn cao vút gây cho người chú ý kia cũng hiện ra ở trước mắt hắn. Hai tay của nàng khéo léo đặt ở trên bụng bằng phẳng, bụng đi xuống bởi vì quần lót tơ lụa thấm ướt nước mà lộ ra đường cong. Hiên Viên Triệt không khỏi đã làm động tác nuốt, dường như nếu hắn không khống chế được xông lên hung hăng đoạt lấy tốt đẹp! Đúng lúc này, đôi mắt Tần Mục Ca chớp chớp một cái, có dấu hiệu mở ra, dọa Hiên Viên Triệt vội vàng thoát người cách xa ra đứng dậy đi nhìn Triệu Hiểu Uyển. "Này, trắc phi vẫn chưa có tỉnh lại, ngươi tới gọi nàng." Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn lại Tần Mục Ca cũng chưa tỉnh, có một chút ảo não, liền gọi nàng. Lúc này Tần Mục Ca mới miễn cưỡng mở mắt, nhìn Hiên Viên Triệt nói: "Không phải ngươi đang ở trước mặt nàng sao, ngươi kêu một cái chẳng bao lâu là được rồi?" "Ngươi kêu đi, ta đi tìm chỗ buổi tối có thể nghỉ ngơi." Hiên Viên Triệt thấy đối phương đã tỉnh, thì đứng dậy nhìn khắp mọi nơi, tìm kiếm chỗ có thể ở tạm thời. Tần Mục Ca thì không khỏi nhìn về phía hắn -- lúc này hắn chỉ có quần lót, bên hông không biết cột một cái bọc nhỏ gì đó linh tinh, cả người hoạt hang giống như pho tượng, tỷ lệ hoàn mỹ không thể bắt bẻ, bởi vì tập võ, lại là binh lính, cho nên thân hình của hắn hết sức cao lớn, mạnh mẽ có lực, bắp thịt cân xứng, hơn nữa cơ bụng kia mơ hồ thoáng hiện, còn có -- Gương mặt Tần Mục Ca đỏ, nàng thấy rõ ràng giữa hai chân của hắn kia nổi lên rõ ràng, bởi vì quần lót ẩm ướt dán chặt mà càng thêm rõ ràng. Nàng vội vàng đứng dậy, cúi đầu đi tới trước mặt Triệu Hiểu Uyển, lay nhẹ kêu nàng ta. Hiên Viên Triệt không chú ý tới biểu hiện Tần Mục Ca, hắn đã xoay người đi phía trước tìm kiếm chỗ có thể nghỉ ngơi. Ở dưới nhiều tiếng hô gọi của Tần Mục Ca, rốt cuộc Triệu Hiểu Uyển đã tỉnh, nàng ta vừa mở mắt câu nói đầu tiên là: "Triệt . . ." Vừa nhìn không thấy Hiên Viên Triệt, chỉ còn lại Tần Mục Ca, nàng không để ý đau đầu cuống quít ngồi dậy luống cuống nhìn bốn phía lộ ra sợ hãi không ngừng hỏi: "Triệt đâu rồi, Triệt đâu rồi, hắn ở đâu? . . ." "Hắn đi tìm chỗ có thể nghỉ ngơi, trắc vương phi -- dân nữ muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu không muốn hại hắn, ngươi tốt nhất cân nhắc một chút xưng hô với hắn, nếu như bị Vương Gia nghe được ngươi kêu tên của hắn thân mật như vậy, sẽ có hậu quả gì? . . ." Tần Mục Ca thờ ơ nhìn nàng cũng không lo ngại, cho nên lui về phía sau ngồi xuống, nhắc nhở đối phương. Triệu Hiểu Uyển mở to hai mắt mờ mịch trông chờ mỏi mòn nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của Hiên Viên Triệt. Tần Mục Ca không thèm để ý nàng, đứng dậy xem một chút hoàn cảnh chung quanh, lúc này Hiên Viên Triệt chưa xuất hiện, thì nàng tìm một thoáng có rừng cây che chắn, cởi áo ngực và quần lót ra, dùng sức vắt nước, hong ở trên nhánh cây, nhưng bản thân nàng ta lại cuộn tròn thân thể bảo vệ bộ vị bí ẩn, chờ đợi áo khô ráo. Giữa lúc Triệu Hiểu Uyển cởi áo ngoài ra, Hiên Viên Triệt trở lại. Hắn thoáng liếc mắt không thấy Tần Mục Ca, vội hỏi: "Tần Mục Ca đâu?" "Ở bên kia đi -- Triệt, đầu ta đau quá . . ." Triệu Hiểu Uyển một tay cầm áo, một tay nâng trán, vẻ mặt khó chịu dáng người yêu kiều, làm cho người ta vừa thấy đã thương. Hiên Viên Triệt một tay nhận lấy quần áo của nàng, một tay sờ sờ cái trán của nàng, cảm thấy nàng ta cũng không có phát sốt gì, mới yên lòng, vừa vắt quần áo của nàng, vừa nói, "Không có việc gì, nguyên nhân là thời gian lâu dài ở trong nước -- không nên gọi ta Triệt, trắc vương phi . . ." "Hiện tại hắn lại không có ở đây, ta cũng không sợ, ngươi sợ cái gì? !" Triệu Hiểu Uyển tràn đầy buồn bã trực tiếp tiến lên đôi tay ôm eo mạnh mẽ của hắn, đầu dựa vào trước ngực của hắn, nhẹ nhàng khóc nức nở nói: "Ngươi có biết ta nằm mơ cũng muốn ngươi, cứ như vậy muốn được ngươi ôm vào trong ngực, nhớ tới khuôn mặt của ngươi, hô hấp của ngươi, tất cả của ngươi, Triệt, tương tư đau khổ này ngươi cũng đã biết? . . ." Thân thể của Hiên Viên Triệt cứng lại, đôi mắt dâng lên sóng lớn ngất trời! Đôi tay cũng không biết phải để vào đâu, một lát sau, sóng lớn trong mắt hắn từ từ bình tĩnh lại, dịu dàng đỡ Triệu Hiểu Uyển, chậm rãi nói: "Vương Gia rất tốt với ngươi . . . Ta yên tâm . . ." "Tốt với ta?!" Triệu Hiểu Uyển cười lạnh, đôi tay cố chấp ôm hông của Hiên Viên Triệt không buông ra, tràn đầy uất ức và không cam lòng nhìn vào trong mắt Hiên Viên Triệt, nói: "Nơi nào hắn rất tốt với ta rồi hả? Giọng điệu dịu dàng kia của hắn? Hắn đối với người nào cũng như vậy! Mới vừa rồi ngươi cũng thấy được, vì một Tần tiểu thư, hắn một Vương Gia tự mình thử chỗ hiểm, hoàn toàn không quan tâm ta! Ngươi cũng đã biết hắn ôm ấp lòng khác với Tần Mục Ca, vương phi của hắn chết rồi, mà bộ dạng Tần Mục Ca giống cô gái kia, cho nên lòng của hắn đều ở trên người nàng rồi, làm sao sẽ liếc mắt nhìn người khác lâu một chút?!" Vẻ mặt Hiên Viên Triệt dừng một chút, vừa lần nữa lấy tay Triệu Hiểu Uyển ra, vừa lui một bước xong, hỏi: "Tần Mục Ca và phi tử của vương gia thật sự giống nhau sao? . . ." Vấn đề này Hiên Viên Triệt đã sớm muốn hỏi rồi, lần đó Mộ Dung Khinh Hàn ngay trước mặt Tần Mục Ca buộc miệng gọi ra một cái tên cô gái, mình cũng rất nghi ngờ, nhưng vẫn không đi dò hỏi, hôm nay Triệu Hiểu Uyển lại nói như vậy, hắn liền nắm lấy cơ hội nói ra sự nghi ngờ của mình. Triệu Hiểu Uyển thấy Hiên Viên Triệt cố ý giữ một khoảng cách với mình, cũng biết mình có chút luống cuống, dù sao bây giờ không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một người ngoài ở rừng cây bên kia nghe, cho nên cũng không kiên trì đến gần Hiên Viên Triệt, chỉ hai tay ôm vai nói: "Ta xem qua bức vẽ, rất giống nhau, giống như là một người . . ." Hiên Viên Triệt vang vọng đủ loại gần gũi giữa Mộ Dung Khinh Hàn với Tần Mục Ca, vừa vắt nứơc trong áo Triệu Hiểu Uyển vừa hỏi tới: "Người Vương phi kia làm sao chết, bị bệnh?" "Cái gì bị bệnh? Ta nghe nói là bởi vì quá yêu Vương Gia, bởi vì cử chỉ của hắn đa tình bị tức đến treo cổ tự tử bỏ mình . . ." Triệu Hiểu Uyển ngồi xổm người xuống, hắt xì. Rừng cây bên kia Tần Mục Ca không khỏi sững sờ, trên đời còn có cô gái ngu như vậy? Vì một người đàn ông cặn bã như thế mà không cần mạng của mình rồi hả? Nàng đang xúc động thổn thức, rừng cây bên kia âm thanh Hiên Viên Triệt truyền tới: "Này, làm cái gì đấy, chúng ta phải đi, qua hang động bên kia nghỉ ngơi." "Các ngươi đi trước đi, ta ở đây một lúc." Tần Mục Ca cảm giác bây giờ mình giống như một cây nến có độ sáng khá cao, đi tới chỗ nào chiếu sáng tới chỗ đấy. Bây giờ người ta là lâu năm * gặp mặt, nhất định có không ít lời muốn nói, mấy ngày nay chỉ gặp mặt không nói lời nào, còn phải làm bộ như không quen, đoán chừng đã sắp nghẹn hỏng, đơn giản coi như mình là một người tàng hình, để cho bọn họ nói chuyện tương tư -- trước mình phá hư Đường Môn, hiện tại cũng coi là thành toàn một chút tương tư của bọn họ. Phía ngoài Hiên Viên Triệt cảm giác âm thanh Tần Mục Ca có chút không bình thường lắm, lắng nghe, bên trong cũng không có âm thanh gì, lại nói: "Nhanh lên một chút, chúng ta chờ ngươi cùng đi." "Các ngươi hãy đi trước, ta có việc." Tần Mục Ca ngồi chồm hổm phải đã lâu, từ từ đứng lên giãn eo một chút, hiện tại chính là mùa hè, cho nên cũng không lạnh, sau khi bỏ đi áo ướt không thoải mái, ngược lại thân thể lại như giải phóng thư giãn thoải mái. "Ngươi làm sao vậy? . . ." Tần Mục Ca phát hịên Hiên Viên Triệt vẫn chưa đi, định mặc kệ hắn, sau khi làm mấy động tác vươn người, nàng xoay người muốn tìm một chỗ ngồi. "Này, Tần Mục Ca!" Tần Mục Ca ngồi ở một chỗ bóng loáng trên tảng đá, hai tay chống phía sau, ngước nhìn trời xanh. Tảng đá được trải qua một ngày tắm ánh mặt trời, cho nên hiện tại còn hơi nóng ngồi lên rất thoải mái. Về phần người kia, không để ý tới, hắn tự nhiên biết điều trở ra -- hắn biết ý của mình, vậy sẽ không cần vạch trần, dù sao trong lòng tất cả mọi người có tính toán. Chợt, rừng cây hơi rung động, gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt tức giận vọt ra, đi theo chính là thân thể! Tần Mục Ca nghe được tiếng động, chốc lát chưa kịp phản ứng. Bốn mắt nhìn nhau! Máu Hiên Viên Triệt chợt ngưng lại ngay! Hắn tưởng tượng rất nhiều biểu hiện của Tần Mục Ca, nhưng không nghĩ đến cô gái này lại cũng không có mặc gì khoan khoái thoải mái nhàn nhã ngồi! Hắc cảm thấy như thác nước rơi xuống ở sau ót, lọn tóc buông xuống trên đùi của nàng, da thịt gương mặt cả người đều hết sức trắng noãn, giống như trái vải mới lột, thổi búng liền rách, hai mắt thật to, mũi thẳng đẹp đẽ tinh xảo, môi mỏng mềm mại kia đang khẽ nhếch , hai luồng đầy đặn trước ngực này có chút rung rung, giống như quả đào lớn chín muồi chờ đợi người đến hái, còn có lúc này ở dưới một mảnh trắng noãn bí ẩn ở giữa | hai | chân nổi bật hết sức bắt mắt! Không có báo trước nào, thân thể Hiên Viên Triệt nổi phản ứng! "A --" Tần Mục Ca lấy lại tinh thần lại bén nhọn mà kêu một tiếng! Đồng thời bảo vệ trước ngực của mình, suy nghĩ một chút mình thì bộ phận quan trọng hơn còn không có bảo vệ, lại lập tức đưa tay bảo vệ | giữa | hai | chân. Đang lúc nàng rối ren, Hiên Viên Triệt đã nhếch nhác chạy trốn rồi chui ra khỏi rừng cây, gương mặt tuấn tú đỏ đến có thể vắt ra máu, thấy hắn đôi mắt Triệu Hiểu Uyển to lên đi tới muốn xem xảy ra chuyện gì, liền ngượng ngùng nói: "Nàng đang phơi quần áo, trước ta ở lại ngươi đi nhóm lửa . . ." Triệu Hiểu Uyển nhìn nét mặt Hiên Viên Triệt cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng cũng không tiện nói cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn rừng cây phía sau một cái, đi theo phía sau Hiên Viên Triệt tới trong hang núi cách đó không xa. Chờ Hiên Viên Triệt nhóm lửa, gọi Triệu Hiểu Uyển cởi quần áo hong, hắn lại quay trở lại tìm Tần Mục Ca. Tần Mục Ca đã mặc vào áo ngực và quần lót khô một nửa, mặt thanh tú xinh xắn lạnh lùng từ phía sau cây ra ngoài, thấy Hiên Viên Triệt không khỏi tức giận nói: "Không được ta cho phép, ai bảo ngươi tiến vào?!" Hiên Viên Triệt bình tĩnh đón nhận vẻ giận dữ của Tần Mục Ca, lạnh nhạt nói: "Ai bảo ngươi không trả lời câu hỏi của ta chứ? Tự tìm . . ." Bối rối ban nãy đã biến mất không thấy, thay vào đó lại là bộ mặt không chút thay đổi. Chỉ là, đôi mắt hắn không nhịn được cứ muốn nhìn về phía bộ ngực của Tần Mục Ca -- không có cách nào, hiện tại mặc dù nàng có áo ngực, nhưng giấu đầu hở đuôi, phía dưới tuyệt vời thật sự không cách nào bỏ qua. "Ngươi . . ." Tần Mục Ca giận đến không phản bác được, mình không nói lời nào chẳng lẽ hắn có thể xông tới, đây là cái đạo lí gì?! "Ngươi cái gì ngươi, nhanh đi vào trong hang ngây ngô, ta đi tìm một chút đồ để lót dạ." Hiên Viên Triệt rất không khách khí lôi kéo Tần Mục Ca đi tới hang hang, tự động bỏ qua lửa giận của đối phương. Tần Mục Ca mặt đen lại vào hang hang, thấy Triệu Hiểu Uyển ở bên trong căn bản cũng cởi hết, đang hơ lửa, nghe có tiếng bước chân, nàng lập tức xấu hổ nhìn sang. "Hắn đi tìm thức ăn . . ." Tần Mục Ca vừa thấy nét mặt kia vẻ xuân ý, lập tức giải thích một câu, đối phương hẳn cho là Hiên Viên Triệt vào, hiện tại bộ dáng này của nàng và mình lúc ấy không khác nhau lắm, cho nên xấu hổ chờ Hiên Viên Triệt, chỉ tiếc mình không phải là hắn. Gương mặt của Triệu Hiểu Uyển lập tức khôi phục tỉnh táo, ánh mắt chuyển tới trên ngọn lửa, nhìn áo mình, chậm rãi nói: "Có phải ngươi muốn nói ta lỗ mãng đúng không? Một người đường đường vương phi, lại thân mật như thế với đại tướng quân? . . ." "Không có, ta không có ý này, ta biết các ngươi trước đây thích lẫn nhau . . ." Tần Mục Ca thẳng thắn, ngồi đối diện Triệu Hiểu Uyển. Bây giờ sắc trời đã có chút tối, khí lạnh dần dần dày đặc lên, cho nên đối mặt đống lửa, liền cảm thấy ấm áp bội phần, Tần Mục Ca thoáng giãn ra thân thể, để cho áo mau chóng khô toàn bộ. Triệu Hiểu Uyển rất hoảng hốt với phản ứng của Tần Mục Ca, tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng nói: "Ngươi biết chuyện của ta với Triệt?" "Trước không biết, nhưng biết trước đây không lâu." Triệu Hiểu Uyển chợt hiện ra một nụ cười thản nhiên với Tần Mục Ca, ánh mắt lại nhìn đống lửa, chậm rãi nói: "Đúng, ta quen biết với Triệt đã năm năm rồi, ‘ bảy sắc cầu vồng mây tía ’ này chúng ta đã từng tới xem, khi đó, hắn chưa lập gia đình ta chưa gả, tâm ý hợp lẫn nhau, cho nên thường xuyên ước hẹn ra ngoài dạo chơi, chỉ cần hắn ở Kinh Thành, chúng ta sẽ dạo chơi, đi dạo hội chùa, du sơn ngoạn thủy, rất là hài lòng. Nhưng bởi vì Thái hậu yêu quí với hắn có thêm, cho nên đều sẽ nghĩ biện pháp loại bỏ cô gái thích hoặc tán thưởng hắn, hắn vì giúp ta, cho nên cũng không công khai, chỉ chờ thời cơ thích hợp xin hoàng thượng tứ hôn. Nhưng trời không thoả lòng người, ta vẫn bị Thái hậu biết bí mật trong lòng, cho nên gả cho Mộ Dung Khinh Hàn . . ." "Có ý gì, ngươi bị Thái hậu hỏi ra bí mật?" Tần Mục Ca sửng sốt. Vẻ mặt Triệu Hiểu Uyển mất mác, lạnh nhạt nói: "Thái hậu biết Triệt yêu thích ta, cho nên lấy cớ để ta gả chồng ở Cao Vực xa xôi, gả cho Mộ Dung Khinh Hàn." Sao lại thế này? Không phải là mình tính kế để cho nàng gả cho Mộ Dung Khinh Hàn sao? "Trước đây lúc phải gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, còn có một người được đề cử, có phải là ngươi không?" Triệu Hiểu Uyển nhìn về phía Tần Mục Ca, "Tự ta có dự cảm mình sẽ bị gả đi, nhưng mà cảm giác này không có chứng cớ, cũng không có biện pháp nói với người khác, nhất là Triệt, hắn một lòng vì Cao Xương, vào sinh ra tử, ta lo lắng hắn có chuyện, cho nên không nói gì, biết ta rời khỏi Kinh Thành, lúc Triệt đuổi theo ta thì ta cũng không có cách nào nói cho hắn biết Thái hậu có nhúng tay vào nơi này, ta không có chứng cớ, cũng sợ rét lạnh tim của hắn . . ." Triệu Hiểu Uyển vẫn còn đang nói gì đó, Tần Mục Ca gần như đều không nghe được, bên tai chỉ vang vọng một âm thanh -- Thái hậu biết Triệt yêu thích ta, cho nên lấy cớ để ta gả chồng ở Cao Vực xa xôi, gả cho Mộ Dung Khinh Hàn . . . Nàng cảm thấy một hồi hôn mê, cảnh vật trước mắt có rõ ràng đến mơ hồ, lại từ mơ hồ đến rõ ràng. Số mạng đang trêu cợt người sao? Tại sao mình sẽ bị xem như là người tính kế Triệu Hiểu Uyển đây? Mình đã làm tấm chắn cho người nào? Thái hậu sao? Mình là tấm chắn cho bà ta loại bỏ cô gái bên cạnh Hiên Viên Triệt sao? Trước gả cho Hiên Viên Triệt, lấy mình là người định tính sẵn kế Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển, cho nên dù thành thân với Hiên Viên Triệt, cũng sẽ không lấy được chút rủ lòng thương xót nào của đối phương! Đàn bà thật là độc ác! Nhiều lần thay đổi cuộc sống của mình, đảo lộn cuộc sống của mình! Nhiều người đều bị bà ta đùa giỡn ở trong lòng bàn tay như vậy! Nàng tựa đầu vào trên vách đá, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. "Ngươi làm sao vậy, Tần tiểu thư?" Triệu Hiểu Uyển nhìn sắc mặt Tần Mục Ca không đúng, mang theo nghi ngờ hỏi một câu. Tần Mục Ca không mở mắt lạnh nhạt nói: "Hơi mệt chút, không sao đâu, ngươi có thể nói tiếp đi . . ." "Chính ta ở Cao Vực không có một ngày không nhớ nhung Triệt, cảm giác này ta không biết ngươi từng có chưa? Nói nơi đó một mình ta cũng không biết, mà đêm tân hôn, Vương Gia vốn cũng chưa từng tới đây, cho đến năm ngày sau hắn mới xuất hiện, còn uống say, ta cứ như vậy động phòng với một kẻ say, nêú Triệt là chú rễ, tuyệt đối sẽ không như thế, mặc dù bề ngoài hắn lạnh lùng, thật ra thì trong lòng rất nặng tình . . ." "Tuyệt đối sẽ không như thế nào? Ngươi có biết đêm tân hôn của ta vượt qua như thế nào? Mình ta ở phòng tân hôn chờ hắn mà hắn lại cởi ngựa đuổi theo ngươi, " Tần Mục Ca cười nhạt, dường như sức lực cả người như bị rút đi, mệt suýt lả đi, "Nghĩ rằng nhất định Hiên Viên Triệt đối với ta, Vương Gia đối với ngươi coi như là tốt, ít nhất dịu dàng có thừa với ngươi, cũng coi như săn sóc, phụ nữ của hắn đoán chừng không ít đi, lên đường chỉ mang theo ngươi bên người, cũng đủ nói rõ ở trong lòng hắn ngươi cũng có một chút địa vị, mà Hiên Viên Triệt cũng chưa có chỗ tốt như vậy . . ." "Ta biết ở trong lòng của Triệt có ta, lần đuổi theo ta kia đã nói với ta cuộc đời này trong lòng chỉ biết có ta, sẽ không có người phụ nữ khác nữa, chúng ta ôm đầu khóc rống, nhưng không có cách nào, hoàng mệnh làm khó, thân bất do kỷ . . ." Lúc Triệu Hiểu Uyển nói lời này vô tình hay cố ý nhìn về phía Tần Mục Ca, mang theo một tia mất mác và bùi ngùi, còn có một cảm giác ưu việt. Nàng biết tính tình Hiên Viên Triệt, sẽ không dễ dàng tùy tiện yêu một người phụ nữ, một khi yêu sẽ rất khó dời tình, mà mình rất may mắn, chính là người phụ nữ làm hắn yêu. Cho dù Tần Mục Ca đẹp hơn so với mình thì thế nào? Vẫn bị Triệt hưu không có thương lượng như thường, hiện tại bên cạnh hắn không có người phụ nữ khác, nói rõ trong lòng của hắn chỉ có mình, cứ như vậy rất tốt, mình muốn hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình mình! Tần Mục Ca không trả lời gì nữa, chỉ từ từ nhắm mắt, nghĩ tới tâm sự của mình. Trong hang núi im lặng lại, hai người phụ nữ cũng lặng im, đều có tâm sự riêng. Chợt, bên ngoài vang lên âm thanh Hiên Viên Triệt. "Tần Mục Ca! Ngươi đi ra ngoài một chút!" Sức mạnh tràn đầy, chuyện đương nhiên. Tần Mục Ca mở mắt ra, trong lòng giận dữ, bản tiểu thư đang nhớ lại chuyện cũ, ngươi nha không có chân sao? Không đi vào lại muốn bản tiểu thư đi ra ngoài. Nhưng xét thấy đối phương là đại tướng quân, cho nên lại không vui mừng, nàng cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. "Tần tiểu thư, ta muốn cầu xin ngươi một chuyện!" Triệu Hiểu Uyển chợt mở miệng, nụ cười mang theo vẻ mặt thẹn thùng và xem xét, nhìn Tần Mục Ca, "Van ngươi thành toàn!" Cầu xin mình thành toàn? Tần Mục Ca sững sờ, mình có thể làm cái gì? "Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được là được." Triệu Hiểu Uyển thấy Tần Mục Ca đồng ý, hai mắt hưng phấn, ngón tay run rẩy nắm thật chặt, gắt gao cắn môi mỏng một cái, khẽ nói: "Ta hi vọng ngươi có thể thành toàn ta * . . ." Mặt Tần Mục Ca tràn đầy mờ mịt, có ý gì? "Ta đây mấy lần tới cùng xe rất không dễ dàng ở chung, đây * càng thêm khó được, mấy ngày nữa nếu là hợp lại ở Cao Vực, càng sẽ không bao giờ gặp lại hắn, cho nên ta muốn. . . Ta muốn đem thân thể của mình cho hắn . . ." Lúc này đến lượt Tần Mục Ca kinh ngạc, Triệu Hiểu Uyển là muốn cùng Hiên Viên Triệt cho Mộ Dung Khinh Hàn đội nón xanh rồi hả?! "Van ngươi thành toàn . . ." Thân thể Triệu Hiểu Uyển lại vặn một cái, quỳ xuống với Tần Mục Ca! Trong mắt van xin, thậm chí tràn ra lóng lánh. Được rồi, đây cũng thật sự đáng thương cho uyên ương số khổ, dù sao lần đầu tiên của nàng đã giao cho Mộ Dung Khinh Hàn, vậy * với Hiên Viên Triệt cũng không sao, mình liền làm việc thuận nước giong thuyền này, để cho hai bên cửu biệt trọng phùng * ôn chuyện thật tốt! "Được, ta sẽ giữ kín như bưng, ngươi yên tâm, nhưng mà ta hi vọng sau khi trở về ngươi dù sao cũng không được biểu lộ ra cảm xúc, nếu không sẽ gây bất lợi cho hắn, dù sao chuyện nón xanh này là đàn ông đều sẽ không dễ dàng tha thứ, huống chi là một Vương Gia cao quý." Tần Mục Ca quăng những lời này cho Triệu Hiểu Uyển, liền xoay người đi ra ngoài. Trong tay Hiên Viên Triệt xách theo hai con gà rừng, đã dùng cây gậy xuyên qua, đang ngồi ở hang núi cách đó không xa chờ Tần Mục Ca ra ngoài. Vừa thấy nàng đôi tay mất tự nhiên thay đổi ôm ở trước ngực ra ngoài trang #ddlqd# bubble , đầu tiên hắn phê bình: "Sao lâu như vậy, ngủ thiếp đi sao?" "Ngươi nếu tò mò, tại sao không có vọt vào xem ta làm cái gì?" Tần Mục Ca không chút khách khí chế nhạo một câu, mẹ trứng (chắc là chửi á?!!),lúc mình ở trong bụi cây kia sao đã trực tiếp vọt vào đi, hiện tại trong hang nhiều hơn một người Triệu Hiểu Uyển, hắn lập tức giả vờ trở nên lịch sự! Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lúng túng, hắn biết Tần Mục Ca còn đang so đo chuyện lúc ấy mình xem hết sạch nàng, vì vậy ngượng ngùng nói: "Lúc ấy ta không biết ngươi . . . Cái đó. . . Hiện tại các ngươi đều ở trong hang, lại nhóm lửa dĩ nhiên là hong áo, ta đương nhiên không thể đi vào, hai con gà này xử lý xong, ngươi cầm vào nướng đi, một lát ta đi vào . . ." Tần Mục Ca đi lên đưa tay muốn cầm cây gỗ ướt xâu gà rừng, phát hiện đôi mắt Hiên Viên Triệt không khỏi vẫn nhìn bộ ngực mình, vội vàng dùng tay vừa chắn mắng: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua người đẹp?!" "Người đẹp dĩ nhiên từng thấy, chỉ là chưa từng thấy qua mặc ít như vậy . . ." Hiên Viên Triệt thay đổi bình thường trầm mặc ít nói, rất khó được tiếp một câu, thuận tiện chỉ chỉ trên dưới Tần Mục Ca. Tần Mục Ca lành lạnh cười một tiếng, chỉ vào trong hang núi trước mặt nói: "Còn có mặc ít hơn, ngươi không muốn đi xem?" Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt dừng lại, lập tức thu lại vẻ mặt nói: "Không nên cười giỡn như vậy, nàng là trắc vương phi, ngươi cẩn thận một chút -- nhanh đi nướng gà rừng, ta đói lắm rồi!" Hắn nói xong phất tay đuổi Tần Mục Ca nhanh đi vào hang. Chờ Tần Mục Ca liếc mắt nhìn hắn một cái thân hình thướt tha biến mất ở cửa hang, Hiên Viên Triệt mới chọn một tảng đá lớn bằng phẳng nằm ở phía trên nghỉ ngơi. Nửa ngày này gần như đã tiêu hao hết thể năng của hắn, cũng may một chút, cho dù Tần Mục Ca đánh Triệu Hiểu Uyển ngất đi, nếu không mình thật đúng là có thể không gánh được – cô gái này có lúc thông minh quả quyết, cô gái bình thường không thể so với. Còn nữa, vóc người của nàng thật là đẹp mắt, chỉ thật là lúc trước mình có được nàng không có nhìn nhiều, bây giờ nhìn một cái làm cho kinh thiên động địa như vậy, còn bị đối phương ghét bỏ. Đường cong thân thể kia thật sự không có gì mà nói, áo lồi hấp dẫn, bộ vị trọng điểm câu hồn phách người, để cho lúc mình bắt gà rừng cũng không thể tập trung tinh thần, thân thể trắng nõn này hình như mình cũng nhớ rõ hết sức trơn mềm, xúc cảm đẫy đà này . . . Hắn mơ mơ màng màng nghĩ đi nghĩ lại, dần dần mất đi ý thức. - Một tiếng sói tru mơ hồ, kéo Hiên Viên Triệt từ trong giấc mơ trở về! Hắn lập tức đứng dậy ngó, phát hiện trong tầm nhìn của mình cũng không xuất hiện những con kia, mới thoáng yên tâm, về cửa hang cố ý nói lớn tiếng: "Có thể đi vào không? . . ." Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển đang nướng gà rừng, nghe được Hiên Viên Triệt muốn vào, Triệu Hiểu Uyển lập tức nhìn Tần Mục Ca một cái. Làm một người thông minh, nàng tự nhiên biết cái nhìn này có ý, nàng nhìn Triệu Hiểu Uyển một cái, sử dụng ánh mắt nói cho đối phương biết mình hiểu, sau đó cúi đầu nhìn gà rừng. Triệu Hiểu Uyển mềm dịu trả lời: "Đại tướng quân, vào đi . . ." Nói xong nàng ta cố ý sửa lại đầu tóc một chút, lộ ra bả vai trắng noãn và xương quai xanh, còn vốn có xinh đẹp kia -- hiện tại nàng ta và Tần Mục Ca đều mặc như nhau, đều là áo ngực và quần lót, xinh đẹp hấp dẫn, thân thể thướt tha, cộng thêm nàng ta có ý khác, cho nên khóe mắt đuôi mày đều mang xuân ý, cả người càng lộ vẻ trong veo như nước làm cho người ta muốn ôm chặt gặm mấy cái. Hiên Viên Triệt lấy được cho phép, liền sải bước đi vào, lại trong chớp mắt như vậy hắn sửng sốt một chút, bởi vì hắn đã phát hiện hai bên đống lửa Triệu Hiểu Uyển và Tần Mục Ca đều là áo ngực quần lót, tóc dài rối tung, mỗi người cầm một con gà rừng nướng, lúc mình đi vào cũng nhìn sang. Nét mặt Triệu Hiểu Uyển dịu dàng như nước, hàm chứa chân tình dân huyện, nhưng mà nét mặt Tần Mục Ca lại là bình tĩnh như nước, không có bao nhiêu nhiệt độ. "Đại tướng quân tới giúp ta một chút." Tần Mục Ca cố không có bao nhiêu nhiệt độ, hơn nữa còn phát ra lệnh với Hiên Viên Triệt. Đúng là không phải cô gái dịu dàng, trong lòng Hiên Viên Triệt làm một nhận xét, làm ra một nét mặt rất kiêu ngạo, rất nghe lời đi tới, nhận lấy gà rừng, thuận tiện nói với Triệu Hiểu Uyển: "Trắc vương phi cũng đưa cho ta đi . . ." Triệu Hiểu Uyển lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Hiên Viên Triệt, đưa gà rừng cho hắn, thuận tiện ngồi ở bên cạnh hắn, cười khanh khách dịu dàng nói: "Triệt, có nhớ lúc trước chúng ta tới núi hoa đào chơi, ngươi cũng từng nướng gà rừng cho ta như vậy hay không? . . ." "Ừ, đã lâu rồi . . ." Hiên Viên Triệt nhìn Triệu Hiểu Uyển quần áo ít như thế, ngồi xuống dựa vào mình, gương mặt tuấn tú có chút ngượng ngùng, mắt nhìn thẳng nhìn về phía gà rừng, trả lời. Tần Mục Ca từ từ đứng dậy, duỗi eo một cái, không biến sắc từ phía sau lướt qua Hiên Viên Triệt, đi tới cửa hang. "Ngươi đi làm cái gì?" Khóe mắt Hiên Viên Triệt để ý thấy Tần Mục Ca có chút lén lén lút lút ra bên ngoài, liền lập tức kêu nàng dừng lại, hỏi một câu "Ta . . . Đi ngoài đi . . ." Tần Mục Ca tức giận trả lời. Lấy cớ này hẳn là hoàn mỹ nhất, lối ra rất tự nhiên của mình, thời gian còn lại và không gian sẽ để lại cho bọn họ. Hiên Viên Triệt vừa nghe Tần Mục Ca muốn đi ra ngoài, mày cong mờ mịt nhíu lại, sâu xa nói: "Ta mới vừa nghe được sói tru, chung quanh đây nhất định sẽ có sói hoang xuất hiện, một mình ngươi đi ngoài rất không an toàn, ta đưa ngươi đi." "Không cần, ta ở ngay bên cạnh cửa hang giải quyết là tốt rồi." Tần Mục Ca lập tức từ chối đề nghị của Hiên Viên Triệt, mình đi nhà xí cũng cần đàn ông tới bảo vệ đưa đi, thành cái gì? Huống chi mình cũng không phải là đi ngoài thật! Hiên Viên Triệt cân nhắc một chút, nói: "Vậy ngươi phải ở phạm vi lời nói của ta ngươi có thể nghe được, như vậy an toàn -- nhớ, ngươi phải trả lời." Tần Mục Ca biết Hiên Viên Triệt là thật lo lắng cho mình bị sói tha đi, cho nên ừ một tiếng đi ra khỏi hang. Nàng còn chưa có bước ra mười bước, liền nghe được Hiên Viên Triệt trong hang nói: "Tần Mục Ca!" "Ở đây." Tần Mục Ca tìm một tảng đá ngồi xuống, ngửa mặt nhìn lên trên trời càng ngày càng nhiều ánh sao. Cũng dần dần khuya, trong núi cho dù là mùa hè, nhiệt độ cũng không phải là rất cao, Tần Mục Ca cảm thấy lạnh lẽo từ bóng đêm mạnh mẽ đánh tới. Mộ Dung Khinh Hàn chắc là an toàn, hắn có thể đã hội hợp với Lãnh Thanh Phong, sau đó bọn hắn sẽ tìm mình và Hiên Viên Triệt chứ? Cũng may lần này là Hữu Kinh Vô Hiểm (có kinh ngạc nhưng không có nguy hiểm),mấy người cũng lên bờ an toàn, lần sau loại chuyện không có bảo đảm an toàn này tuyệt đối không làm! "Tần Mục Ca, ngươi đã xong chưa? . . ." Âm thanh Hiên Viên Triệt lại từ trong sơn hang truyền tới, buồn buồn, mang theo tiếng vang. "Chưa đâu . . ." Lòng Tần Mục Ca không yên trả lời một câu, đôi tay ôm lấy cánh tay cố gắng để cho mình ấm áp một chút. Trong đêm hè, côn trùng kêu to, kèm với gió núi từ từ, chậm rãi truyền đến, thỉnh thoảng đom đóm bay lượn giống như là sao trên trời rơi vào nhân gian, hết sức đẹp đẽ. "Tần Mục Ca . . ." Âm thanh Hiên Viên Triệt lại rất không đúng lúc truyền ra. Tần Mục Ca vạch đen đầy mặt, bây giờ hắn không phải đang cùng Triệu Hiểu Uyển ôm ấp hay sao, thời điểm mấu chốt như vậy cũng có thể không chú ý? Nàng chỉ lo thầm cười nhạo, lại quên trả lời. Cho nên nàng mới vừa nghĩ đến hình ảnh Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển xong, vừa ngẩng đầu, Hiên Viên Triệt đã từ trong hang xuất hiện ở trước mặt nàng, giống như thiên thần rơi xuống, nhìn xuống từ trên cao trừng mắt với Tần Mục Ca. Bóng đêm dày đặc, Tần Mục Ca cũng không thấy ánh mắt của Hiên Viên Triệt, ngược lại nàng không nghĩ tới đối phương sẽ bỗng nhiên xuất hiện, cho nên kinh ngạc một chút, không tự chủ lui về phía sau một chút. "Ta gọi ngươi, làm gì không trả lời ta?" Giọng nói người nào đó rõ ràng mang vẻ chất vấn. Tần Mục Ca dừng lại, vội hỏi: "Có không? Phong cảnh nơi này quá đẹp, ta chỉ lo ngắm ngược lại đã quên mất, không có việc gì, ngươi vào đi thôi, ta lại ngắm một lát, nếu có sói tới ta gọi ngươi là được . . ." Hiên Viên Triệt vẫn không nhúc nhích, im lặng quan sát Tần Mục Ca một cái, chậm rãi hỏi "Ngươi đi ngoài xong rồi sao?" "Ừ, xong rồi, ta chính là muốn . . ." "Tần Mục Ca, ngươi muốn làm cái gì? Bại hoại danh tiếng ta và trắc vương phi sao?" Giọng của Hiên Viên Triệt dần dần trở nên lạnh giá, cất dấu vẻ nguy hiểm. Cái mũ này đội quá lớn, Tần Mục Ca vì tự vệ lập tức nói: "Đại tướng quân chỉ giáo cho? Tội danh như vậy dù sao cũng đừng dễ dàng mang cho ta, ta là một cô gái yếu đuối không tiền không thế cũng gánh không nổi." Hiên Viên Triệt chợt ngồi xổm ở trước mặt Tần Mục Ca, gương mặt tuấn tú và nàng cách xa nhau không tới nửa thước (1 thước = 1/3m),hơi thở nóng rực từ lời nói cuả hắn không e dè lướt qua trên mặt của nàng. "Không có ý định này là tốt rồi, bây giờ cùng nhau vào hang với ta đi." Hiên Viên Triệt nhịn xuống tất cả cảm xúc của mình, trong tỉnh táo mang theo dịu dàng nói với Tần Mục Ca. Hiện tại rất rõ ràng, trong lòng Tần Mục Ca có chuyện khác, mặc dù mình nói không rõ ràng, nhưng là chính là cảm thấy nàng cố ý muốn tránh mình và Tiểu Uyển, đây tuyệt đối không được. "Các ngươi đang nhớ lại quá khứ, một mình ta yên tĩnh như thế này không được sao? Ta muốn nhìn một chút ánh sao, muốn tự mình nghĩ một số chuyện, có thể không? Cái này không phạm pháp chứ?" Tần Mục Ca cũng không đứng dậy, thấy Hiên Viên Triệt vẫn không nhúc nhích, dứt khoát nằm trên đất, "Ta thích ở như vậy một lát, ngươi nhanh đi vào nướng gà rừng cho ta, ta ôi. . ." Lời nàng còn chưa nói hết, Hiên Viên Triệt đã khom người ôm nàng lên khiêng trên vai sải bước đi tới trong hang. Triệu Hiểu Uyển thấy Tần Mục Ca bị Hiên Viên Triệt khiêng vào, kinh ngạc trợn to hai mắt, mềm mại hỏi Hiên Viên Triệt: "Triệt, đây là . . ." "Nàng lười biếng một mình chạy đi ngắm sao, kêu bản tướng quân nướng gà rừng cho nàng, thật sự đáng giận, " Hiên Viên Triệt nói tới chỗ này, trực tiếp đưa một con gà rừng trong tay nhét vào trong tay Tần Mục Ca, lời lẽ chính nghĩa nói: "Tần tiểu thư, ngươi hãy nhìn rõ ràng, mặc kệ là ta hay là trắc vương phi, phẩm cấp cũng lớn hơn so với ngươi -- cho nên nướng gà rừng thật tốt cho ta, ít mượn cớ đi ngoài chiếm tiện nghi của ta!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]