Đối mặt một người một quỷ không chút khách khí, Phó Huyền Cơ bỗng nhiên đè nén tức giận, mỉm cười.
Phó Uyên Di cũng không lơ là, cây dù trong tay vẫn nắm thật chặt.
"Mắt ngươi nhìn không thấy, ở bên ngoài tự mình kiếm sống, chẳng lẽ như vậy là vui vẻ sao?" Phó Huyền Cơ chắp hai tay sau lưng, thong thả bước, thật sự rất giống bộ dáng của một vị phụ huynh.
Phó Uyên Di nói: "Ta mười sáu tuổi rời nhà tới bây giờ đã hơn mười năm, trưởng thành tốt đẹp gia tài bạc triệu, thật không biết ngươi và cha mẹ còn có cái gì để mà lo lắng."
"Không nói đến vấn đề sức khỏe của ngươi, lẽ nào tiền tài chính là cái ngươi gọi là tiêu chuẩn thành công? Uyên Di, ngươi chỉ là vì tiền thôi sao? Nếu là như vậy, đừng nói ta có thể cho ngươi cả đời này đều áo cơm không lo, ba đời ba kiếp cũng không thành vấn đề."
Phó Uyên Di giống như vừa nghe được một lời nói hết sức buồn cười, cúi đầu lắc lắc: "Ta còn có việc, đi đây."
"Ta còn ở thành phố G một khoảng thời gian, ta sẽ lại đến tìm ngươi." Phó Huyền Cơ nói, "Cho đến khi ngươi ý thức được chính mình đã sai."
Phó Uyên Di đưa lưng về phía nàng phất phất tay: "Muốn gặp ta nhớ hẹn trước."
Ánh mắt của Phó Huyền Cơ dõi theo Phó Uyên Di đi vào thang máy, cho đến khi cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, em gái mình biến mất khỏi tầm mắt của chính mình.
Vào trong thang máy Phó Uyên Di mới thu cây dù trở về, nắm tay buông lỏng, Lâm Cung "hừ" một tiếng từ đầu vai nàng bay lên, một đầu tóc bạc trắng vì phẫn nộ mà nổi lơ lửng giữa không trung, thân hình nhỏ nhắn cùng gương mặt đỏ lên vì tức giận rõ ràng chính là biểu cảm của một thiếu nữ.
"Nói cho cùng, ngươi vẫn là người Phó gia." Lâm Cung tức giận nói.
Phó Uyên Di nhìn nàng, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành mất mát: "Hóa ra ngươi vẫn luôn nghĩ như vậy."
Lâm Cung nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì tâm tư và miệng mồm cũng đều đồng loạt mềm xuống: "Vậy ngươi vì sao lại níu giữ ta, không cho ta tiến lên xé xác nàng! Cái tên Thanh Điền kia không ở đây, muốn xé xác Phó Huyền Cơ dễ như trở bàn tay!".
Phó Uyên Di không nói gì, Lâm Cung lại nói tiếp: "Nàng dám đến đây một mình chứng tỏ nàng đối với ngươi rõ như lòng bàn tay, nàng biết ngươi sẽ không để cho nàng chết, có đúng không? Chỉ cần ngươi một ngày còn mềm lòng, ngươi một ngày không thể chân chính thoát ly Phó gia. Trong người ngươi vẫn chảy dòng máu hung tàn của Phó gia!".
Phó Uyên Di đột nhiên kéo mạnh, mép dù sắc bén rạch ra một miệng vết thương thật sâu trong lòng bàn tay nàng, máu tươi ngay lập tức phun ra.
Lâm Cung: "Ngươi......"
Phó Uyên Di đem bàn tay đầy máu tươi mở ra trước mặt Lâm Cung, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt.
"Rời khỏi Phó gia, hơn nữa còn không bao giờ trở về, cũng không phải là trò đùa của một tiểu cô nương mười sáu tuổi. Những chuyện chúng ta đã từng cùng nhau trải qua ta chưa từng quên, ngươi lại càng không quên được." Phó Uyên Di nói, "Lâm Cung, ngươi hẳn là hiểu ta nhất so với bất kỳ ai khác."
Máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay trắng nõn của Phó Uyên Di, rơi từng giọt.
Mái tóc dài của Lâm Cung toàn bộ đều rũ xuống, nàng thấp giọng nói: "Được rồi, ta đã biết, coi như ta sai."
Phó Uyên Di từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay luôn mang theo bên người, cắn một bên mép khăn, tự băng bó lại miệng vết thương.
Nghiêm đội trưởng ở đại sảnh đợi Phó Uyên Di cả buổi, rốt cuộc cũng thấy nàng lên tới, trên bàn tay đều là máu.
Mân Tiểu Diệp nhìn đến máu thiếu chút nữa té xỉu, vẫn là phiên dịch viên đỡ lấy nàng một phen.
"Chuyện gì xảy ra với ngươi thế này......" Nghiêm đội trưởng không rõ, đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị thương thành như vậy.
"Không có việc gì." Phó Uyên Di nói, "Gặp lại người quen cũ, vốn định cùng nhau uống một ly, kết quả tình cảm dạt dào vừa cụng ly một phát liền vỡ nát mảnh thủy tinh đầy tay. Đi thôi, gã đeo mặt nạ kia ở đâu?".
~~~~~~~~~~~~
Du Hân Niệm không nghĩ là nhanh như vậy đã có cơ hội chạm mặt cùng Du Nhâm Tuyết.
Du Nhâm Tuyết là tới dự họp.
Vào giữa trưa Henry nói mời mọi người ăn cơm, chúc mừng Du Hân Niệm thăng chức. Các thành viên của bộ phận đặt phòng đi ngang qua đại sảnh nói nói cười cười, đúng lúc thấy Du Nhâm Tuyết cùng trợ lý của nàng và một vài vị cổ đông cùng nhau đi tới.
Người của hai bên đi tới mặt đối mặt, Henry rất nhiệt tình chào hỏi nàng, Du Hân Niệm thì lại có chút xuất thần.
Du Nhâm Tuyết mỉm cười gật đầu đáp lại bọn họ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Du Hân Niệm trong chốc lát, sau đó rời đi.
"Du tổng tuổi còn trẻ, nhưng thật ra rất có dáng dấp lãnh đạo a." Các đồng nghiệp ở bộ phận đặt phòng nhỏ giọng thảo luận.
Du Hân Niệm có chút xúc động, còn nhớ trước lúc nàng chết, em gái nàng vẫn là một cô gái nhỏ chuẩn bị bước vào công ty làm việc, mặc dù bây giờ đã trưởng thành, nhưng chung quy vẫn chưa cởi bỏ được nét trẻ con. Từ nhỏ nàng đã khá độc lập, Du Hân Niệm vẫn luôn cảm thấy nàng trưởng thành có thể là một người đáng tin cậy, hiện tại nàng quả thực đã trưởng thành, mà còn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn một mình đảm đương trách nhiệm, thân là chị gái Du Hân Niệm không biết có nên tự hào hay không.
Trong lúc Du Hân Niệm đang bồi hồi xúc động thì cũng chính là lúc, Ngọc Chi vốn vẫn đi theo nàng bỗng nhiên hô to: "Phương Phương –!".
Du Hân Niệm hai mắt vừa đảo, đang muốn mắng nàng "Phương em gái ngươi", quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người.
Một người đàn ông cao to từ trong thang máy đại sảnh bước ra, mặc tây trang màu đen, môi hồng răng trắng, giống hệt như ngôi sao điện ảnh.
Mà toàn thân hắn tỏa ra quỷ khí màu đen khiến người ta bất an, ánh mắt vừa quét qua đây, Du Hân Niệm bất giác lui về phía sau từng bước.
"Là tên ác quỷ đêm đó!" Ngọc Chi thấp giọng nói.
Du Hân Niệm tập trung nhìn chằm chằm hắn, lòng bàn tay ẩm ướt, trong thời gian làm việc không mang theo kiếm bên mình, nàng có chút thiếu tự tin, không khỏi khẩn trương.
Phó Uyên Di nói tên ác quỷ này sớm muộn gì cũng sẽ lại hiện thân, nàng nghe được, nhưng nàng làm sao nghĩ đến ác quỷ lại có thể công khai xuất hiện ở khách sạn M, xuất hiện ngay trước công chúng?
Ác quỷ cũng nhận ra nàng, lễ phép mỉm cười gật đầu với nàng, thong thả đi về phía nhà hàng Trung Hoa.
"Cái gì khiến hắn tự tin như vậy......" Ngọc Chi đối với bộ dáng tự cao tự đại của hắn thực khó chịu, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Du Hân Niệm vội vàng gọi điện thoại cho Phó Uyên Di, nói nàng phát hiện được hành tung của ác quỷ, đang đi đến nhà hàng Trung Hoa ở khách sạn M!
Trong nhà hàng nhiều người như vậy, hắn đến đó làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn xuống tay với ai đó?
Phó Uyên Di nói nàng hiện giờ đang ở cùng với Nghiêm đội trưởng, Nghiêm đội trưởng bọn họ đã thu hẹp mục tiêu, mang theo Mân Tiểu Diệp cùng đến khách sạn M, vốn cần Mân Tiểu Diệp chỉ điểm kẻ khả nghi, kết quả hiện tại giảm bớt việc rồi.
"Ngươi nghe ta nói......" Phó Uyên Di nói được nửa câu, Du Hân Niệm đã tiếp lời:
"Không được một mình hành động có phải không? Ta biết mà." Du Hân Niệm vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn ác quỷ đi ngang qua nhóm người Du Nhâm Tuyết.
Ác quỷ bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Du Nhâm Tuyết. Hắn suy ngẫm một giây, sau đó đổi hướng, bám theo Du Nhâm Tuyết đi vào thang máy.
Hắn không đến nhà hàng Trung Hoa, hắn muốn làm cái gì? Ánh mắt lén lút kia của hắn nhìn Du Nhâm Tuyết đã bị Du Hân Niệm bắt gặp — chẳng lẽ hắn định xuống tay với Du Nhâm Tuyết?
Ngọc Chi nhìn biểu cảm của Du Hân Niệm liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì: "Hãy nghe ta nói, ngươi đi cũng không có biện pháp......"
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn Ngọc Chi, không nói gì, lấy ra Hồn Nguyên Ngọc vẫn luôn mang theo bên mình nắm ở trong tay, đi theo họ.
"Trời ạ." Ngọc Chi quả thực mệt tim — nàng không biết Du Hân Niệm là một kẻ hành hiệp độc lập hay là một tên cuồng mạo hiểm nữa, tóm lại lá gan chắc cũng phải nặng tới 90kg! Nhưng không thể phủ nhận, người có thể làm được việc thường đều bất chấp hậu quả.
Ngọc Chi vò đầu bứt tóc, chỉ có thể đi theo Du Hân Niệm cùng nhau vào thang máy lên tầng trên.
......
Tầng 15, quán bar Skyhands, khách sạn M.
Du Nhâm Tuyết cùng trợ lý từ trong thang máy đi ra, vào quán bar uống vài ly. Giờ này quán bar ít người, nhân viên phục vụ ở quán bar mới vào làm việc chưa bao lâu, dường như không nhận ra vị lão bản chưa từng lộ diện tại khách sạn này, tiến đến hỏi các nàng muốn uống gì.
"Hai ly Martini, cảm ơn." Du Nhâm Tuyết nói với nàng.
"Được, xin đợi một chút."
Du Nhâm Tuyết cởi bỏ nút cổ áo trên cùng, kéo kéo áo: "Nhân lúc cuộc họp buổi chiều còn chưa bắt đầu trước hết cứ xả hơi một chút đã, ta sắp nghẹt thở đến nơi rồi."
Trợ lý cúi đầu sắp xếp lại văn kiện của nàng: "Mong ngài cố chịu đựng, tuần này có vài cuộc họp cần tham dự, buổi họp chiều nay hẳn là ngắn gọn nhất rồi."
Rượu được mang tới, Du Nhâm Tuyết một ngụm uống sạch.
Trợ lý nhíu mày nhìn nàng: "Ngài uống kiểu này, lát nữa vào họp nếu có kích động muốn nhảy lên bàn họp, ta nhất định sẽ không kéo ngài xuống đâu."
Du Nhâm Tuyết nhìn nàng cười cười: "Chủ ý này không tệ nha, làm như vậy nói không chừng có thể cho ta được một buổi chiều nghỉ ngơi. Phải rồi, Nhiên Đông đâu?".
"Tony nói tuần này hắn không về, hình như cùng bạn hắn đi nghỉ mát ở đảo Palau."
Du Nhâm Tuyết nhún vai như thể đã sớm đoán được: "Lại là cùng Thi Nam?".
"Phải."
"Lại bảo ngươi mua vé máy bay đặt phòng khách sạn?"
Trợ lý cũng không hề ngẩng đầu, giao ra hóa đơn thanh toán vé máy bay và phòng khách sạn: "Nếu như bây giờ ngài thanh toán lại cho ta ngay thì ta sẽ vô cùng cảm kích."
Du Nhâm Tuyết nhìn xem, lại là tiểu thiếu gia thuê máy bay đặt khách sạn, cùng đám bạn bè đi ăn chơi đàn đúm.
"Nếu ba mẹ và chị của ta còn sống, chắc chắn sẽ đập nát mông hắn." Du Nhâm Tuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nét cười có chút u buồn.
Trợ lý rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nàng giải quyết công việc luôn luôn đâu vào đó, nhưng đối với chuyện an ủi người khác thì nàng tuyệt đối là tay mơ.
Đang định mở miệng, đột nhiên có một người đàn ông bước đến. Du Nhâm Tuyết cùng trợ lý đều vô thức liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Người đàn ông kia rất lễ phép hướng các nàng mỉm cười, cũng đi về phía các nàng, ngồi vào bên cạnh các nàng.
"Thật có lỗi." Người đàn ông nói với trợ lý của Du Nhâm Tuyết nói, "Ngươi không ngại để ta cùng nàng một mình tán gẫu trong chốc lát chứ?".
Trợ lý nói: "Xin hỏi ngài có hẹn trước không?".
Độ cong nụ cười của người đàn ông này càng lớn hơn nữa.
~~~~~~~~~~~
Phó Uyên Di cùng Nghiêm đội trưởng theo thang máy ở đại sảnh đi lên tầng 15.
Nghiêm đội trưởng nói với phiên dịch viên đi theo Mân Tiểu Diệp: "Các ngươi nhớ theo sát, nói với nàng, nếu nhìn thấy gã đàn ông đã tập kích nàng thì phải lập tức chỉ ra!".
Mân Tiểu Diệp gật đầu.
Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi thật cẩn thận đi theo tới trước cửa quán bar, đang phân vân là có nên trực tiếp đi vào hay là chờ Phó Uyên Di tới rồi mới hành động, đột nhiên nghe thấy bên trong phát ra âm thanh thủy tinh vỡ nát, còn có tiếng cô gái thét chói tai.
Ngọc Chi giật thót tim, Du Hân Niệm nhanh chóng chạy vào trong, thấy trợ lý của Du Nhâm Tuyết ngồi bệt dưới đất dường như đã bị thương ở chân, vẻ mặt kinh hoảng. Nhân viên phục vụ liền chạy tới đỡ nàng dậy, Du Hân Niệm nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cửa sau của quán bar, trợ lý nhịn đau hét lên:
"Mau thông báo cho bộ phận an ninh! Du tổng bị bắt cóc!"
Nhân viên phục vụ lập tức gọi điện thoại liên hệ với bộ phận an ninh, Du Hân Niệm không một giây do dự, cấp tốc chạy đến cánh cửa phía sau dẫn ra lối thoát hiểm, có tiếng bước chân hỗn loạn trên cầu thang. Bọn họ đang đi hướng lên lầu!
Du Hân Niệm cảm thấy kỳ quái, bắt cóc con tin là vì muốn bỏ trốn, tại sao lại chọn cách chạy lên trên mà không phải là chạy xuống dưới? Dù sao thì càng lên cao càng khó đào thoát, trái lại cánh cửa chính nằm ngay bên dưới.
"Đừng xúc động!" Ngọc Chi đuổi theo, nhắc nhở Du Hân Niệm, "Đối phương chính là ác quỷ! Ngươi tay không tấc sắt chắc chắn không có phần thắng! Chờ Phó Uyên Di đến đây đi!".
Du Hân Niệm không nghe được lời Ngọc Chi vừa nói, toàn bộ đầu óc đều đang tự hỏi ác quỷ kia vì sao lại muốn bắt cóc Nhâm Tuyết. Nếu đúng là bắt cóc, thì tạm thời chắc là sẽ không gây thương tổn cho nàng.
Nàng nhìn chằm chằm phía trên lầu, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Phó Uyên Di gọi điện thoại cho Du Hân Niệm: "Ngươi đang ở đâu?".
"Ta đang từ lối thoát hiểm ở quán bar tầng 15 đi lên trên, tên ác quỷ kia đã bắt cóc em gái ta."
"Bắt cóc?"
"Phải."
"Ngươi cẩn thận một chút, đừng ngắt điện thoại, ta lập tức đến." Phó Uyên Di đeo tai nghe điện thoại vào để tiện hành động, "Nghiêm đội trưởng! Lên lầu!".
Du Hân Niệm đuổi theo một mạch tới tầng thượng, cánh cửa tầng thượng bị đẩy mạnh ra, chốt khóa bị gãy nằm vắt vẻo một bên. Du Hân Niệm nhìn thoáng qua, cẩn thận tiến ra ngoài, bám sát bờ tường chậm rãi bước đi.
Tòa nhà này tổng cộng có 35 tầng, tầng thượng rất cao, gió lạnh tùy ý thổi tới thiếu chút nữa thổi ù cả tai Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm nhớ là dãy lan can ở đây không tính là quá thấp, nhưng cũng có độ nguy hiểm nhất định. Gió quá lớn, loáng thoáng nghe được phía sau bờ tường có thanh âm nói chuyện, Du Hân Niệm đang muốn tới gần, đột nhiên cảm giác sau lưng có người! Nàng nhanh nhẹn lùi lại định ra chiêu, chân cũng đã nâng lên tới thì bỗng nhiên phát hiện người trước mắt là Phó Uyên Di!
Phó Uyên Di mặc dù mắt không thể nhìn thấy sự vật, nhưng đối với âm thanh, mùi hương, không khí lưu động có chút mẫn cảm, vội vàng giơ dù lên, ngăn cản một chiêu này của nàng.
Du Hân Niệm buông lỏng hai vai, nhẹ nhàng thở phào.
Phó Uyên Di đưa tay ra hiệu "Suỵt", ngoảnh đầu lại nhìn, Nghiêm đội trưởng cùng tổ cảnh sát và Mân Tiểu Diệp cũng đã đồng loạt lên tới.
Du Hân Niệm ra hiệu nhắc mọi người cẩn thận, đi theo Phó Uyên Di, Nghiêm đội trưởng rón rén đi ở đằng trước không tạo ra tiếng động, đi đến cuối mép tường của giếng trời, đưa mắt nhìn về phía trước, Du Nhâm Tuyết cùng tên ác quỷ vậy mà lại đang giằng co với nhau!
"Dừng tay –!" Du Hân Niệm sốt ruột muốn bảo vệ em gái, lập tức hô lên.
Nghiêm đội trưởng rút súng, Phó Uyên Di xuất dù, động tác vô cùng nhanh chóng!
Du Nhâm Tuyết và ác quỷ đồng thời nhìn qua, đôi môi của Du Nhâm Tuyết vừa khẽ động đậy, tên ác quỷ kia bất ngờ xông tới kẹp cổ nàng, kéo sát vào trước người mình, lui nhanh về phía dãy lan can, trong tay cầm một con dao, cắt qua lớp da cổ mềm mại của Du Nhâm Tuyết: "Ta...... Khuyên các ngươi đừng nhúc nhích, bằng không ta ném nàng xuống dưới."
Du Hân Niệm nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Du Nhâm Tuyết, cơn gió thổi tung mái tóc nàng, cho dù nàng có cố gắng duy trì bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể nhìn ra được nỗi sợ hãi và chật vật của nàng.
Du Hân Niệm đứng tại chỗ không dám liều lĩnh hành động, nói lớn: "Nhâm Tuyết — ngươi đừng sợ! Ta nhất định sẽ cứu ngươi!".
Du Nhâm Tuyết có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Nghiêm đội trưởng nhắm vào tên ác quỷ, nhưng khoảng cách có hơi xa, hắn không chắc chắn là một phát bắn trúng đích, lỡ như làm con tin bị thương thì nguy.
Hắn thấp giọng nói vào trong tai nghe bluetooth: "Tư Sân, Tư Sân, ngươi nghe được chứ? Ta cần chi viện — thông báo cho cảnh sát bắn tỉa vào vị trí!".
Du Hân Niệm không dám manh động, tên ác quỷ kẹp cổ Du Nhâm Tuyết kéo nàng một mạch lùi về phía lan can.
Ác quỷ quay đầu lại nhìn, gió lớn thét gào thổi qua tòa cao ốc, phát ra âm thanh đáng sợ tựa như gió lùa qua khe núi.
Phó Uyên Di hỏi Lâm Cung: "Hắn không trực tiếp hút dương khí của Du Nhâm Tuyết?".
Lâm Cung nói: "Không có. Hình như hắn cũng không thể trực tiếp hút dương khí, ngươi nhớ lại xem mấy vụ án trước đó cũng có chung đặc điểm này."
Phó Uyên Di bừng tỉnh: "Đúng rồi, hắn cũng không phải yêu thích xã giao, mà là nhất thiết phải tham gia xã giao. Chỉ có vào thời điểm đối phương buông lỏng cảnh giác hắn mới có thể động thủ hấp thụ dương khí."
"Không." Lâm Cung nói, "Ta hiểu rất rõ loại ác quỷ này, cơ hội tốt nhất của bọn chúng cũng không phải là lúc đối phương buông lỏng cảnh giác, mà là lúc đối phương đang sợ hãi cực độ. Làm cho đối phương sợ hãi, hắn có thể một hơi hút cạn dương khí của con người. Mà Du Nhâm Tuyết kia, trông có vẻ khôn khéo thông minh, phỏng chừng đã luôn cảnh giác đề phòng hắn, khiến cho hắn không có cách nào xuống tay, định mang nàng đến chỗ vắng người mà đe dọa, kết quả chưa kịp."
Mân Tiểu Diệp nấp ở sau lưng Nghiêm đội trưởng nhìn thấy ác quỷ mà liên tục làm động tác tay theo ngôn ngữ của người câm điếc, đột nhiên "ầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, phiên dịch viên đã bỏ chạy.
Nghiêm đội trưởng ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc này tên ác quỷ đã kéo Du Nhâm Tuyết tới một lối ra khác của tầng thượng đang bị cửa khóa chặt, hắn nện một quyền lên cánh cửa, cánh cửa bị lõm vào một mảng.
Ngọc Chi nói: "Hắn muốn chạy trốn!".
Nghiêm đội trưởng nói lớn vào trong tai nghe: "Cảnh sát bắn tỉa còn mất bao lâu nữa!?".
Viên Tư Sân dẫn theo các tổ viên cầm súng chạy một mạch lên tầng thượng: "Lập tức vào vị trí!".
"Đã bảo các ngươi lui về sau –!" Ác quỷ thấy Du Hân Niệm tiến tới, lập tức gầm rống. Du Hân Niệm thấy hắn thần sắc khủng hoảng, có chút cổ quái. Hắn liều mạng đấm vào cánh cửa bị khóa, đấm một lúc lâu, máu dính đầy tay, rốt cuộc cánh cửa cũng bị phá tung.
Hắn muốn mang Du Nhâm Tuyết đi, trong khoảnh khắc đẩy cửa ra Du Hân Niệm lập tức hướng về phía Du Nhâm Tuyết bắn ra Nhiếp Hồn Tên!
Mục đích của nàng cũng không phải là muốn thừa dịp Du Nhâm Tuyết bị bắt cóc rơi vào trạng thái khủng hoảng mà thu thập Huyết Tâm của nàng, mà chủ yếu là muốn làm cho nàng té xỉu.
Cảnh sát trong tình huống bất đắc dĩ sẽ phải nổ súng nhắm vào chân của con tin, một khi con tin mất đi khả năng di chuyển thì sẽ trở thành gánh nặng đối với kẻ bắt cóc, để bản thân thoát hiểm kẻ bắt cóc sẽ có khuynh hướng lựa chọn bỏ lại con tin, một mình đào tẩu!
Du Hân Niệm đưa ra quyết định này vô cùng quyết đoán và nhanh chóng, ai ngờ ngay trong khoảnh khắc nàng bắn ra Nhiếp Hồn Tên, Phó Uyên Di đột nhiên xông lên đẩy nàng ra: "Nguy hiểm –".
Miệng bình Diêm La đổ ập xuống chỗ Du Hân Niệm vừa đứng lúc nãy, nền nhà vỡ nát.
Du Hân Niệm bị cú đẩy này làm thay đổi phương hướng, Nhiếp Hồn Tên bắn tới, đâm thẳng vào giữa ngực Mân Tiểu Diệp.
Vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Mân Tiểu Diệp trong nháy mắt ngưng đọng, mí mắt từ từ khép lại, ngã xuống đất.
Du Hân Niệm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà khó có thể tin nổi, Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp chậm rãi từ trong Hồn Nguyên Ngọc trồi lên.
"Ai –" Du Hân Niệm vô cùng ảo não đấm một quyền xuống đất, Lâm Cung nói:
"Bọn họ tới rồi."
Thanh Điền và Phó Huyền Cơ đang đứng ở phía trên tháp nước, Thanh Điền cầm bình Diêm La trong tay, vừa tấm tắc vừa lắc đầu: "Xem ra ta thực không phải là một tay ném xuất sắc."
Ác quỷ định mang theo Du Nhâm Tuyết từ trong cánh cửa đi xuống, Du Nhâm Tuyết gắt gao bám lấy khung cửa không buông.
Du Hân Niệm đứng dậy quay đầu lại, muốn xông lên nhưng lại có chút do dự, con dao trong tay ác quỷ lại để ở trên cổ Du Nhâm Tuyết, nàng quát lớn: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!".
Viên Tư Sân nói lớn vào trong tai nghe: "Đội trưởng — cảnh sát bắn tỉa đã vào vị trí –".
Nghiêm đội trưởng: "Tốt –!".
Lâm Cung bỗng nhiên cả người căng cứng, ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời hiện ra hai gương mặt to lớn mà lại rất kinh khủng.
"Minh cảnh –!"
Phó Uyên Di ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là Minh cảnh!
Bọn họ lại có thể xuất hiện ngay tại thời khắc mấu chốt này!
Ngọc Chi trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất: "Bọn họ là tới bắt tên ác quỷ này...... Tên ác quỷ này tuy có thân thể, nhưng sống chết đều được viết trong sổ sinh tử. Hắn lập tức sẽ chết, Minh cảnh chờ ở ngay chỗ này, chờ hắn vừa chết sẽ động thủ. Nhưng mà còn...... Kết thúc rồi...... Kết thúc cả rồi......"
Lâm Cung nhìn về phía Ngọc Chi đang mất bình tĩnh, Ngọc Chi thì thào giống như đang tự nói với bản thân mình: "Minh Vương lập tức sẽ biết...... Chúng ta chết chắc rồi!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]