"Ngươi đừng lớn tiếng!" Lâm Cung nổi giận nói với Ngọc Chi, "Bình tĩnh một chút! Không có chuyện cũng bị ngươi làm cho có chuyện!".
Phó Uyên Di nhìn thấy Du Hân Niệm mặc dù không xông lên, nhưng vẫn đang từng bước áp sát, liều chết kìm kẹp tên ác quỷ kia không cho hắn dễ dàng đào tẩu.
Du Nhâm Tuyết thở hổn hển, dường như thể lực đã sắp tới cực hạn.
Du Hân Niệm vẫn trấn an nàng: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ không để cho ngươi có chuyện."
Du Nhâm Tuyết nhìn Du Hân Niệm, nàng nhận ra người này, Vương Phương ở bộ phận đặt phòng, hình như rất thân cận với Lô Mạn.
Người này có khuôn mặt xa lạ, nhưng lại tản ra một loại khí tức quen thuộc. Đầu óc của Du Nhâm Tuyết chợt thoáng trống rỗng, tên ác quỷ đâm một dao vào cánh tay nàng đang bám chặt khung cửa. Du Nhâm Tuyết đau đớn bất ngờ thu tay lại, ác quỷ nhân cơ hội đó liền kéo nàng xuống dưới lầu.
Một loạt tiếng bước chân vội vội vàng vàng từ trong hành lang truyền đến, tên ác quỷ nhìn xuống thì thấy, tất cả đều là cảnh sát đang cầm súng!
"Thả con tin ra –!"
"Không được nhúc nhích –!"
Ác quỷ tặc lưỡi một tiếng, chỉ có thể kéo Du Nhâm Tuyết chạy vòng trở lên.
Viên Tư Sân mang theo một nhóm cảnh sát theo một lối thoát hiểm khác xông lên, Nghiêm đội trưởng bên này cầm súng chậm rãi tới gần. Minh cảnh trên bầu trời dần dần lộ ra thân hình to lớn, cây đinh ba âm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475168/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.