Bị Phó Uyên Di hù dọa như vậy, không còn một ai dám hé lời, đôi môi đều khép chặt, nín thở tập trung nhìn bốn phía.
Trong rừng cây có tiếng sàn sạt rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân người đạp lên cỏ dại.
Tần Dũng mặt mày xanh mét trốn vào giữa hai người Du Hân Niệm và Phó Uyên Di: "Má ơi, cái gì vậy! Là người hay quỷ!".
Du Hân Niệm che chắn ở trước người Phó Uyên Di, rút kiếm ra, Phó Uyên Di nhìn hướng về phía âm thanh phát ra, một mảnh đen kịt.
"Là người." Phó Uyên Di nói.
"Người?" Tần Dũng nói, "Tốt lắm, vấn đề tiếp theo, các ngươi là người hay quỷ?".
Du Hân Niệm: "......"
Đi kèm với tiếng ho khan, một đám người quần áo rách rưới, cầm trong tay những tảng đá lớn, gậy gỗ lớn từ trong rừng cây dè dặt bước ra. Bọn họ râu ria đầy mặt, thân hình tiều tụy, so với những kẻ lang thang còn muốn nghèo túng dơ bẩn hơn, trong tay là loại vũ khí nguyên thủy nhất, trong ánh mắt tràn ngập địch ý.
Du Hân Niệm chăm chú nhìn tới, bọn họ cũng nhìn ngược lại, người của hai bên đều đứng im tại chỗ, đều đang đánh giá thân phận của đối phương.
Du Hân Niệm nhìn thấy trên khuôn mặt dơ bẩn của những người này mang vẻ bệnh tật, đồng thời cũng khó hiểu khi nhận ra một tia phấn khích cổ quái. Sự phấn khích này đến từ trong ánh mắt thèm khát cực nóng của bọn họ. Du Hân Niệm đối với những ánh mắt như vậy cũng không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475110/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.