Khi Lô Mạn tỉnh lại thì đã là trời quang mây tạnh.
Tuyết dày phủ kín nghĩa trang, nàng đứng dậy, từng mảng tuyết rơi trượt xuống.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên lớp tuyết trắng, giữa không gian sáng lấp lánh mang theo một tia ấm áp không dễ nhận thấy. Lô Mạn giũ sạch tuyết đọng trên người mình, đưa mắt nhìn xung quanh.
Khắp nơi này bị tuyết phủ dày đặc vẫn yên tĩnh như trước, vẫn chỉ có một mình nàng.
Nàng không biết mình đã ngủ từ lúc nào, tại sao lại ngủ ở chỗ này? Nàng quay đầu lại nhìn tấm bia mộ, đôi mắt sưng đỏ cay xè hơi nheo lại, nàng nhớ lại giấc mộng vừa rồi.
Trong mộng Tiểu Niệm đã trở lại, nàng ấy ngồi ở phía trước bia mộ và mỉm cười:
"Ngươi chắc đã rất vất vả, mấy năm nay...... Thực xin lỗi, vì ta mà ngươi đã phải chịu đựng nhiều chuyện không nên chịu đựng như vậy, ngươi không giỏi nhất là ứng phó với mấy chuyện loạn thất bát tao này, nhưng kết quả lại là dồn hết vào trên người ngươi. Tuy rằng ngươi nói là không thèm để ý, nhưng làm sao có thể không để ý được, tim ngươi cũng không phải làm bằng sắt. Nếu như lúc đó ta có thể cẩn thận một chút, nếu như ta có thể lợi hại hơn một chút, nếu như ta không chết, thì nhân sinh của ngươi, nhân sinh của ta, đều đã khác đi rồi. Không cần phải hao phí nhiều thời gian như vậy để tra án, cuộc sống hiện tại của ngươi sẽ ổn định hơn, trong sự nghiệp cũng sẽ có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475073/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.