Mất đi ác quỷ khí, Du Hân Niệm vừa khóc một trận dữ dội cảm thấy vô cùng mỏi mệt, Phó Uyên Di mang nàng trở về văn phòng, hỏi nàng:
"Bây giờ thật sự muốn trở vào trong thân thể Vương Phương rồi chứ?"
Du Hân Niệm mềm mại lơ lửng trong không trung, khẽ gật đầu yếu ớt.
"Ôi chao, nhìn bộ dáng bé nhỏ này của ngươi, thật khiến người ta yêu thương." Phó Uyên Di sờ sờ đầu nàng giống như đang vuốt ve sủng vật, "Con mèo nhỏ bướng bỉnh mệt nhọc rồi, chắc là khó chịu lắm hả? Có điều ngươi phải chờ lát nữa mới trở vào thân thể Vương Phương được, lúc này mà trở vào nhất định sẽ càng thêm khó chịu, ta phải cùng Lâm Cung giúp ngươi ổn định hồn phách, giảm đi cảm giác khó chịu đến mức thấp nhất."
Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Nhiệt độ cơ thể Phó Uyên Di hơi thấp hơn so với người bình thường, nhưng bàn tay gầy gò này lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.
"Ngươi đừng có phạm quy nữa a......" Phó Uyên Di cảm giác lòng bàn tay tê rần, tê đến tận trong lòng nàng. Nàng vuốt ve làn tóc dài của Du Hân Niệm, phát hiện Lâm Cung không có ở văn phòng, liền hỏi Lâm Trạch Bạch xem Lâm Cung đã đi đâu.
"Ngươi nên thầm vui mừng đi. Tìm được Du Hân Niệm trở về rồi mà Lâm Cung còn chưa thấy bóng dáng." Lâm Trạch Bạch có chút lo lắng, "Nàng sẽ không cùng Ngọc Chi bỏ trốn chứ."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475070/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.